Di vật của người mẹ quá cố không phải chuyện đùa, Mạnh Nghênh vội vàng cúi người mở ngăn kéo dưới bàn trà, lấy chiếc bông tai ra trả lại cho anh: “Không có vứt đi, chỉ là cảm thấy không vừa mắi..."
Hứa Dịch Châu buồn cười nhận lấy: "Bông tai của anh đã chọc giận em sao? Sao em lại thấy không vừa mắt?"
Mạnh Nghênh cắn một miếng táo, ngượng ngùng giải thích: "La Uyển Oánh nói đây là vật làm tin của hai người."
Hứa Dịch Châu đã thu nụ cười lại và đi đến bên cạnh cô: "Khi mẹ anh mất, bố anh đã ném tất cả đồ đạc của bà, anh chỉ tìm thấy đôi bông tai này. Nó vốn có một đôi, sau đó làm mất một chiếc, nếu làm mất nữa thì không còn nữa, cho nên anh luôn đeo nó. "
"Không liên quan gì đến La Uyển Oánh cả." anh rất nghiêm túc, "Nếu em không thích thì sau này anh sẽ không đeo nó nữa."
"Anh cứ đeo đi." Mạnh Nghênh nói, "Tôi không có ý kiến gì về nó, bây giờ tôi thấy rất vừa mắt."
Hứa Dịch Châu cầm chiếc bông tai đó và nhìn cô một lúc rồi hỏi: "Thật sự không giận anh nữa sao?”
"Tối qua anh đã quỳ xuống xin lỗi tôi rồi." Mạnh Nghênh nói, "Nể tấm chân tình của anh, tôi tha thứ cho anh rồi."
Hứa Dịch Châu: "Không thể nào, sao anh lại có thể làm một việc như vậy."
"Anh không muốn thừa nhận à?”
Khuôn mặt của Hứa Dịch Châu hơi cứng đờ, anh quay mặt đi một lúc và quay lại nói: "Anh đã quỳ xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397817/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.