Còn biết cô thích ăn bánh phô mai của nhà nào, biết cô thích chơi trò gì, biết những người cô thật sự thân thiết trong số những cô gái con nhà quyền quý vây xung quanh cô.
Nhưng những điều này, không thể nói cho cô biết.
Phó Văn Thâm tránh né không trả lời, đổi chủ đề: “Muốn ăn gì?”
Tâm tình cô tốt hơn, hỏi anh: “Anh có thể ăn cay không?”
Phó Văn Thâm nói được, Chung Lê liền dẫn anh tới con phố phía sau nhà hát, cô nói chỗ đó có quán mì cay rất ngon.
Cửa hàng đó kinh doanh rất tốt, hơn 10 giờ rồi nhưng vẫn đầy khách, bên cạnh chính là Học viện múa, có không ít các cặp đôi trẻ đang ăn khuya ở đây.
Có một cô gái ngồi bàn cách đó không xa hình như quen biết cô, khẽ liếc ánh bằng ánh mắt đen tối hỏi: “Đây là bạn trai cậu sao?”
Cô trịnh trọng đáp: “Bây giờ vẫn chưa phải.”
Phó Văn Thâm nhìn cô, anh như thể không nhận ra, cứ thế mà ngồi xuống gọi món.
Hai phần mì được bưng lên, trong nước súp nổi lên một lớp dầu ớt đỏ tươi, cô chắc không thường ăn những thứ này, nên chưa ăn được hai ngụm thì đã cay tới nỗi chóp mũi đỏ bừng, môi cũng trở nên trơn bóng.
Phần mì đó, cuối cùng cô cũng ăn bao nhiêu, lúc rời khỏi quán ăn lại hỏi Phó Văn Thâm: “Anh không thích ăn cay có đúng không?”
Phó Văn Thâm nói phải, cô lại hỏi: “Vậy tôi có thể hiểu anh đây là chiều theo tôi không?”
Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397754/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.