Chương trước
Chương sau
Có lẽ là chê chủ đề của các trưởng bối nhàm chán, nên cô rời khỏi bữa tiệc sớm, một mình rời khỏi sảnh phụ.

Rõ ràng cô vẫn còn nhớ những nơi đã từng tới vào lúc nhỏ, tới phòng khách đi dạo một vòng, thì tới trước cây đàn piano.

Cây đàn piano đó vẫn luôn ở đây, Phó Văn Thâm đã rất lâu không chơi nó sau khi đã đạt tiêu chuẩn của Nghiêm Đường trong kỳ thi đánh giá cấp độ đàn piano.

Cô đặt nửa ly rượu trong tay xuống, ngồi vào ghế đàn, thích thú đặt tay lên phím đàn, đàn ra một giai điệu vô cùng mượt mà.

Là chương đầu tiên của

Lúc đó Phó Văn Thâm đứng ở cửa sảnh phụ, nhìn bóng lưng cô trước cây đàn piano, đáy lòng lặng lẽ dâng trào gợn sóng không ai biết.

Nhảy múa và âm nhạc không thể tách rời, Chung Lê đã từng học đàn piano, nhưng chỉ trong giới hạn đàn chơi. Bản nhạc này cô đàn cũng không tính là thành thạo, nhưng rất thuần thục, đàn hết bản nhạc, thì cầm ly rượu đứng dậy, liền bắt gặp ánh mắt của anh.

Cô bước tới hỏi anh: “Tôi đàn thế nào?”

Phó Văn Thâm thu ánh mắt, nói: “Rất hay.”

Cô xách váy cảm ơn một cách tao nhã, rồi rời đi.



Anh hỏi cô: “Sao biết đàn bản nhạc này..”

Cô quay đầu nhìn anh, nở nụ cười ranh mãnh nói: “Anh đoán xem.”

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Phó Văn Thâm tiễn người nhà họ Chung ra cửa, cô đi chậm hơn bà cụ nhà họ Chung một bước, vừa khéo đi bên cạnh anh.

Ra khỏi cửa, cô đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi anh: “Tôi đã dàn dựng một vở kịch múa giúp bạn, tám giờ tối ngày mốt biểu diễn, anh muốn tới xem không?”

Thực ra ngày đó có lịch trình, nhưng nhìn vào mắt Chung Lê, anh liền trả lời: “Được.”

Ngày đó Phó Văn Thâm bỏ bữa trưa, sắp xếp, dồn nén làm xong tất cả các công việc trước, để dành ra buổi tối, sau khi kết thúc buổi gặp mặt khách hàng liền đi tới nhà hát, bởi vì kẹt xe nên đã tới trễ 20 phút.

Chung Lê đã chừa vị trí tốt nhất trong khán phòng dành cho anh, nhưng xem xong buổi biểu diễn, anh vẫn không nhìn thấy cô lên sân khấu.

Sau khi kết thúc, anh đợi Chung Lê ở cửa, có lẽ cô không vui lắm, nên khi nhìn thấy anh cũng không nói chuyện.

Cùng nhau ra khỏi nhà hát, trầm mặc một lúc, Phó Văn Thâm chủ động lên tiếng: “Vừa rồi không nhìn thấy em trên sân khấu.”

Cô nói: “Tôi chỉ là khách mời, lên sân khấu đầu tiên, biểu diễn 15 phút, vừa rồi anh bỏ lỡ rồi.”



Phó Văn Thâm dừng bước: “Xin lỗi.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, dường như đang phân tích lời xin lỗi của anh xem có bao nhiêu chân thành, hỏi anh: “Thấy có lỗi bao nhiêu?”

Anh nói: “Nhiều hơn em nghĩ một chút.”

Câu trả lời này có lẽ khiến cô tương đối hài lòng, cô chắp tay sau lưng, nói với anh: “Vậy thì được. Nếu anh có thể đoán đúng bây giờ tôi đang nghĩ gì, thì tôi sẽ tha thứ cho anh.”

Phó Văn Thâm nhìn cô mấy giây, hỏi: “Muốn ăn chút gì sao?”

Vì để đảm bảo thể trạng và tránh những tình huống không mong muốn, Chung Lê sẽ không ăn trước buổi biểu diễn hai tiếng, cho nên mỗi lần sau khi diễn xong đều muốn ăn gì đó.

Cô có chút bất ngờ, đoán rằng chỉ là trùng hợp: “Sao anh biết tôi muốn ăn gì đó?”

Phó Văn Thâm nói: “Thứ tôi biết còn rất nhiều.”

Hai mắt Chung Lê cong lên, nghiêng đầu nhướng mày nhìn anh: “Giỏi như vậy? Vậy anh còn biết gì?”

Gió đêm mùa hạ khẽ thôi bay tóc cô, biểu cảm đó vừa tỉnh nghịch vừa đáng yêu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.