Tâm tình của Phó Văn Thâm từ trước cho tới bây giờ chưa bao giờ thể hiện tốt hay xấu, nhưng ngày hôm đó vẫn là gợi lên chút gợn sóng, giống như bị gió thổi lướt qua, nhẹ nhàng lay động trên mặt hồ.
Buổi tối sau khi rời khỏi công ty, anh lái ô tô đến bên ngoài rạp chiếu phim và đứng bên đường đợi một lúc, thấy Chung Lê cùng bạn của mình từ trong rạp chiếu phim đi ra ngoài.
Cô đang nói chuyện với ai đó, lúc ánh mắt cô liếc nhìn về phía anh, chợt dừng lại hai giây.
Sau đó đứng trước cửa vẫy tay tạm biệt bạn mình, cô bước đến cạnh xe gõ nhẹ lên tấm kính phía sau.
Phó Văn Thâm mở cửa bước xuống xe, cô xinh đẹp. đứng trên lề đường hỏi anh: "Sao anh lại tới đây?"
"Đi ngang qua." Phó Văn Thâm trả lời.
"Anh thật ngu ngốc." Cô nói, "Anh chưa từng đuổi theo ai sao? Lúc này nếu anh nói là đến đón tôi, tôi sẽ rất vui khi nghe điều đó. Đây mới là câu trả lời chính xác."
Phó Văn Thâm hỏi, " Nếu đó là một lời nói dối thì em cũng sẽ vui vẻ sao?"
Cô cười rộ lên, đôi mắt tròn xoe như vầng trăng khuyết, giọng nói nhẹ nhàng: “Chỉ cần là anh nói thì tất nhiên tôi sẽ vui rồi."
Mi mắt của Phó Văn Thâm giật giật, nhưng cô lại coi như không có gì, giống như đây chẳng qua chỉ là một câu nói bình thường.
"Tôi muốn đi dạo một chút, anh đi cùng tôi?"
Đây là con đường phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397755/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.