Mặc dù thái độ của Nghiêm Đường tương đối lạnh nhạt, nhưng mặc kệ có kiên nhẫn hay không kiên nhẫn với những lời nói nhảm của cô, thì đều sẽ lịch sự mà trả lời lại, tốt hơn Phó Văn Thâm nhiều.
Bao gồm buổi sáng hôm nay, Chung Lê gửi ảnh hai chiếc váy của cô, nhờ bà ta giúp chọn: [Mẹ, hôm nay con về, mặc cái nào đẹp?]
Nghiêm Đường cũng trả lời: [Cái màu trắng.]
Sau khi đón xong Phó Văn Thâm, Chung Lê lại gửi tin nhắn cho Nghiêm Đường.
Li: [Mẹ, tụi con xuất phát rồi, khoảng 30 phút nữa sẽ tới.]
[Shiba Inu mặt cười.jpg]
Nghiêm Đường: [Biết rồi.]
Li: [Mẹ, cha và ông nội có dữ không?]
Nghiêm Đường: [Không dữ.]
Li: [Con có chút sợ, lát nữa mẹ phải bảo vệ con.] [Căn chăn tủi thân.jpg]
Cô chỉ lo cúi đầu mải mê gõ chữ, nên mảy may không để ý tới ánh mắt nhìn qua mấy lần bên cạnh.
Phó Văn Thâm thoáng thấy ghi chú trên đầu giao diện màn hình điện thoại của cô: Mẹ chồng đại nhân lạnh lùng.
Tính cách Nghiêm Đường có bao nhiêu lạnh, có bao nhiêu cứng rắn, không ai hiểu rõ hơn đứa con trai Phó Văn Thâm này, vì anh đã được lĩnh giáo hơn 20 năm.
Chung Lê dường như có thiên phú giao tiếp xã hội, không ngày nào cô không nói chuyện, cũng không có khuôn mặt lạnh nào có thể hù dọa được cô.
Phó Văn Thâm là người nối nghiệp đã định của nhà họ Phó, xung quanh có bao nhiêu ánh mắt ngắm nhìn, anh có cử chỉ thân mật với một người phụ nữ trước mặt mọi người trong bữa tiệc tối từ thiện, hơn nữa còn dẫn người rời khỏi hiện trường trước, nên đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Tập đoàn Phó thị hiện giờ do Phó Trường Định làm chủ lo liệu mọi việc, lúc Phó Văn Thâm dẫn người đi ông ta không có ở đó, nhưng truyền tới tai ông ta, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Phó Trường Định biết, điều đó có nghĩa là cả nhà họ Phó biết.
Ông cụ cảm thấy bất ngờ về chuyện này, ông già Chung còn đặc biệt tặng con ngựa yêu thích nhất của mình cho ông ta coi như chuộc lỗi vì chuyện Chung Lê từ chối cháu trai mình.
Đúng lúc Phó Trường Vệ nghỉ phép về nhà, nghe nói chuyện này liền gọi người về dự định hỏi một chút, ai ngờ đứa con trai luôn làm việc ổn thỏa, tiến lùi có mức độ này, lại trực tiếp dẫn người về.
Lúc Chung Lê và Phó Văn Thâm tới Hằng Hòa Viện, thì bốn trưởng bối nhà họ Phó đã ngồi trong phòng khách.
Tính cách trầm lặng ít nói của ông cụ nhà họ Phó truyền sang cho đứa con cũng nhập ngũ Phó Trường Vệ, còn Phó Trường Định thì quanh năm đắm chìm vào thương trường, nên tính cách khéo léo lanh lợi hơn rất nhiều, nhưng kể từ khi đứa con trai duy nhất Phó Văn Việt qua đời do bệnh cấp tính vào năm 16 tuổi, thì ông ta cũng dần dần trở nên trầm mặc và ít nói hơn.
Bốn người ngồi im lặng một lúc, Phó Trường Định lên tiếng hỏi: “Nếu em trai em dâu đã biết chuyện này, thì sao chững từng nghe em nói.”
“Em cũng là gần đây vừa mới biết.”
Lúc Nghiêm Đường nói chuyện, điện thoại của bà ta rung lên. Vẫn là tin nhắn của Chung Lê.
[Mẹ mau mở cửa, tụi con tới nhà rồi]
Nghiêm Đường ngẩng đầu lên nói với vú bên cạnh: “Tụi nó tới rồi, đi mở cửa đi.”
Phó Trường Vệ có chút bất ngờ: “Tin nhắn Văn Thâm gửi cho bà?”
Phó Trường Vệ vẫn là hiểu rõ tính cách con trai hơn, từ lúc nào mà trước khi tới nhà lại chủ động gửi tin nhắn thông báo chứ?
Nghiêm Đường trầm mặc, nói: “Chung Lê gửi.” Vú mở cửa, Chung Lê bước vào sau Phó Văn Thâm.
Mấy người trong phòng khách đều đồng thời nhìn sang, vẻ mặt người này nghiêm túc hơn người kia.
Chung Lê nhìn nhanh một lần bằng đôi mắt đẹp của mình, không đợi có người giới thiệu giúp cô, thì bản thân đã nhận ra tất cả, nở nụ cười lần lượt chào từng người một: “Chào ông nội. Chào bác. Chào cha.”
Cô trông rất khôn ngoan, giọng nói lúc gọi người trong trẻo êm tai, vô cùng ngọt ngào.
Ba người đàn ông ai cũng không ngờ rằng cô lại thân thiết như vậy, cùng nhau rơi vào trầm mặc, cuối cùng là ông cụ Phó lên tiếng: “Qua ngồi đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]