Trước khi cô đến, mọi người đã suy đoán rất nhiều, đều hoài nghi thân phận của Phó phu nhân, bây giờ nghe cô không chút suy nghĩ báo ngày cưới, liền không khỏi do dự.
Cao phu nhân cười nói: "Vậy lần trước tôi hỏi cô, sao cô nói không nhớ?”
Chung Lê nói: "Cách đây không lâu tôi bị tai nạn xe hơi, bị mất trí nhớ, có nhiều chuyện tôi không nhớ rõ, đặc biệt là hỏi về chồng tôi."
Câu nói này rất hợp lý, nhưng nghe hơi vô lý, mất trí nhớ? Đây không phải là quay phim truyền hình.
Địch phu nhân lúc này lại nói: "Kỳ quái, đã kết hôn từ hai năm trước rồi, sao chúng tôi lại chưa từng nghe nói?"
Giọng điệu ngang nhiên chất vấn, lúc nói còn nhìn người khác, điều này cho thấy đây là sự nghỉ ngờ chung của mọi người.
Chung Lê nghỉ ngờ nhìn cô: "Bà là họ hàng của nhà chồng tôi à?"
Địch phu nhân ngẩn người: "Không phải..." Chung Lê hỏi lại: "Vậy bà là bạn của anh ấy?”
Sắc mặt Địch phu nhân có chút ngượng ngùng: “Chúng tôi rất muốn làm quen với Phó tổng, nhưng mà...”
Chung Lê thở phào nhẹ nhõm: "Tôi còn tưởng là lúc trước tôi đã quên mời một vị khách quan trọng như bà, nên hôm nay bà đến đây để hỏi tội tôi chứ."
'Từ “quan trọng” được nhấn giọng hợp lý mang đến sự trớ trêu đến tột độ.
Cô ưu nhã nâng tách trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm trà, nhìn Địch phu nhân cười nhẹ: “Không thân cũng chẳng quen, mà đã không quen biết thì bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397549/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.