Hách phu nhân là người Hải Nam, thỉnh thoảng còn nấu ăn ở nhà, đáng tiếc chồng bà là người Giang Tây, thích ăn cay nên tài nghệ nấu nướng của bà cũng vô dụng.
Chung Lê rất thích ăn canh gà nấu với dừa, dăm ba câu đã khiến cuộc trò chuyện với Hách phu nhân vui vẻ trở lại, muốn hôm khác mời cô đến nhà, nấu món canh gà nấu dừa chính hiệu cho cô ăn.
Chung Lê ứng phó với tình huống nho nhỏ này như cá gặp nước, không khí bữa tối rất vui vẻ.
Nghỉ thức ăn uống của các phu nhân rất trang nhã †ươm tất, bộ đồ ăn mà nhà họ Nhạc sử dụng rất sang trọng, bát đĩa tinh xảo, ly thủy tinh phản chiếu ánh đèn chói mắt.
Đây là lần thứ bảy đôi mắt của Chung Lê bị ánh sáng pha lê chói lọi thu hút, chỉ sau đó cô mới nhận ra rằng đó không phải là ánh sáng từ thủy tỉnh.
Cô liếc nhìn những bàn tay được chăm chút cẩn thận của những người phụ nữ, mỗi người đều đeo một chiếc nhẫn kim cương lớn.
Chung Lê nhìn xuống tay mình, cuối cùng muộn. màng nhận ra rằng dường như trên tay cô thiếu một thứ gì đó.
Lúc này, Địch phu nhân ở cuối bàn dài đột nhiên hô lên một tiếng, lớn tiếng hỏi: “Phó phu nhân, sao tay cô không đeo nhẫn?”
Một lời làm mọi người bừng tỉnh, ánh mắt của tám vị phu nhân lập tức tập trung vào Chung Lê.
Đồng loạt nhìn chằm chằm vào những ngón tay của
cô. Mảnh mai và xinh đẹp. Không có vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397550/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.