Bỗng chốc cả phòng khách trở nên yên lặng, không ai nói tiếng nào.
Chủ yếu là vì không ai ngờ cô đã đến như vậy.
Nếu nói cô ăn mặc xuề xòa thì một chiếc váy đơn giản của cô lại đẹp đến cuốn hút, hoàn toàn có thể sánh ngang với những người trong căn phòng này đã mất công đặt trước cả tuần, và mất cả ngày để làm đẹp và trang điểm.
Nếu nói cô ăn mặc không xuề xòa thì cô thậm chí còn không mang theo túi xách, chỉ mang một đôi dép lê lông cừu đến đây.
Mọi người đi đến gần để xem, giỏi thật, chẳng hề trang điểm.
Đôi mắt xinh đẹp bẩm sinh, hàm răng trắng và đôi môi cũng đỏ bẩm sinh.
Đúng là đẹp thật, có vẻ như lông mi của họ đều uổng công gắn lên.
Người phụ nữ ngồi ở ghế chính trong phòng khách mặc một bộ váy màu xanh hoàng gia, hai chân để xéo. sang một bên, tư thế ngồi đoan trang, tuổi ngoài bốn mươi, mày rậm mắt to, giữa trán đầy đặn. dáng người tròn trịa, rất phù hợp với tướng mạo của một phú bà theo quan niệm truyền thống.
Khí chất của cô hoàn toàn nổi bật trong số những người ăn mặc đẹp có mặt ở đây.
Chung Lê dường như không chú kỳ lạ trong phòng khách, cô mỉm cười nói: "Nhạc phu nhân, cảm ơn bà đã mời tôi đến, tôi ở nhà dưỡng thương cũng buồn chán lắm."
Nhạc phu nhân đặt tách trà xuống, chào hỏi xã giao: "Phó phu nhân đến rồi, mời ngồi."
"Tôi đến vội quá, không mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397548/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.