Chương trước
Chương sau
Cô chậm rãi đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, cũng may không nhìn thấy gì cả.

“Cô đang nhìn thi thể của chị Tô Thanh Nhã à?” Bỗng nhiên một giọng nói lạnh nhạt truyền đến.

Trân Nam Phương sợ tới mức run lên, cô đỡ lấy cửa sổ mới đứng vững được, cô quay đầu nhìn về phía Ngô Hà, cô ta đã đổi sang dáng vẻ của người gây chuyện, làm gì còn có dáng vẻ yếu ớt như bông hoa sen trắng nữa đây?

“Là do cô làm đúng không?”

“Tôi?” Ngô Hà bước từng bước, lắc đầu nói: “Trân Nam Phương, tôi thật không rõ cô đang nói cái gì?”

“Cô không rõ sao?” Trân Nam Phương nheo đôi mắt đẹp: “Cô giả vờ được nhất thời chứ không giả vờ được cả đời đâu! Cô lừa được Hà Minh Viễn chứ không lừa được mọi người!”

Cô cũng đi về phía trước từng bước: “Ngô Hà, cô đã hại chết con tôi và con của chị Tô Thanh Nhã, bây giờ chị Tô Thanh Nhã nhảy lầu cũng là cô làm hại!”

Ngô Hà cười lạnh, dùng ngữ khí thản nhiên nói: “Là do con các cô không khỏe mạnh.”

Trân Nam Phương mở to mắt, thế mà Ngô Hà lại thừa nhận! Cô ta thừa nhận!

“Cô là hung thủ giết người, đi! Đi đến cục cảnh sát với tôi!”

Ngô Hà bồng nhiên thay đổi sắc mặt, sợ hãi khóc lóc: “Nam Phương, cô muốn làm gì? Buông tôi ra! Tôi không giết người, tôi không giết người!”

Ngô Hà khóc quả thực như hoa lê dính mưa, phụ nữ thấy còn sẽ cho rằng Trần Nam Phương ác độc, càng đừng nói đến Hà Minh Viễn đã hứa hẹn sẽ chăm sóc cô ta cả đời!

“Nam Phương!” Anh bước nhanh đến, sắc mặt không quá tốt: “Đừng như vậy!”



“Đừng như thế nào? Cô ta đã thừa nhận cô ta đẩy tôi và chị Tô Thanh Nhã xuống lầu!” Trần Nam Phương nói.

Chỉ là Ngô Hà co rúm lại, run rẩy khóc nức nở, miệng vấn luôn nói: “Em không làm, em không làm… Minh Viễn, anh hãy tin em, em không làm chuyện như vậy!”

“Cô không làm sao?” Con ngươi Trần Nam Phương đỏ bừng, cô nhìn chằm chằm cô ta.

Hà Minh Viễn đi qua, ôm lấy Trần Nam Phương từ phía sau, bẻ tay cô ra, dỗ dành: “Nam Phương đừng như vậy, ngoan nào.”

“Tôi không ngoan, vì sao tôi phải ngoan?” Trân Nam Phương giấy mạnh ra, nước mặt tràn khóe mi: “Là cô ta hại chết con của tôi, hại chết con của Tô Thanh Nhã, bây giờ lại hại chết Tô Thanh Nhã, tại sao lại không thể bắt cô †a lại được cơ chứ?”

“Nam Phương, cô thật sự nghĩ oan cho tôi rồi.” Ngô Hà lau nước mắt ở khóe mắt, run rẩy lui ra phía sau, lắc đầu phủ nhận: “Tôi yêu… Như vậy, sao có thể hại con của Minh Viễn đây?”

Hà Minh Viễn hơi ngước mắt, nói: “Cô đi ra ngoài trước đi.”

“Minh Viễn, em… Được, anh khuyên nhủ Nam Phương cho tốt.” Ngô Hà ôn nhu săn sóc dặn dò, cuối cùng còn lưu luyến liếc mắt nhìn lại cho đến khi khuất bóng.

Chờ khi cô ta đi rồi, Trần Nam Phương dùng ngữ khí lạnh lùng nhất từ trước đến giờ nói: “Buông ra, đừng làm bẩn tay tôi.”

“Nam Phương!” Ngữ khí của Hà Minh Viễn cũng không tốt: “Em có biết hành vi vừa rồi của em có thể khiến cô †a có thể làm ra hành động để phòng vệ không.”

Dừng giây lát, anh nói tiếp: “Hơn nữa cô ta còn có thể kiện em.”

“Kiện tôi à?” Nghe xong lời này, mong muốn giết người Trần Nam Phương cũng có, cô tức giận, sắc mặt trắng bệch: “Vậy tổng giám đốc Minh Viễn có thể làm nhân chứng của cô ta rồi, tôi chờ hai người để tòa án gọi tôi đấy!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.