Nói xong, cô dùng sức dẫm vào chân Hà Minh Viễn rồi giấy ra, nhanh chóng rời đi, khi ra khỏi cửa, cô gặp phải Ngô Hà, cô nhìn ra mưu tính thực hiện được và âm mưu trong mắt đối phương.
Tuy nhiên cô biết có quan tâm không thể làm gì cả, có Hà Minh Viễn ở đấy, cô không thể làm gì Ngô Hà được, chỉ có thể rời đi trước.
Trở lại nhà họ Trịnh, Trân Nam Phương mệt mỏi ngã lên giường, chuyện hôm nay quả nhiên bị bà cụ Diêu nói trúng: “Haizz…”
“Nam Phương.” Trịnh Hoàng Phong gõ cửa đi vào: “Em không sao chứ?”
Anh ta bước tới: “Sao quay về sớm vậy? Thanh Hoa đi đến bệnh viện cùng Hoàng Bách rồi, nói là có việc cần làm, „ em…
“Thanh Nhã nhảy lầu rồi.” Trần Nam Phương nghiêng đầu ngơ ngác nhìn anh ta: “Lúc trước chị ấy còn nói chuyện với tôi, chỉ là tôi lại không khuyên chị ấy.”
“Nam Phương!” Trịnh Hoàng Phong lo lắng ngồi xuống giường: “Em đừng tự trách bản thân mình, không ai có thể đoán trước được tương lai.”
“Nhưng mà đó là một mạng người đấy! Còn là đàn chị thân thiết tôi quen từ năm nhất, một người phụ nữ rất ưu †ú.” Trân Nam Phương chìm vào hồi ức: “Anh nói chị ấy là người lạc quan mạnh mẽ như vậy, sao có thể nhảy lầu được đây? Thật là mang thai khiến người ta trầm cảm?”
“Tôi không hiểu nhiều về vấn đề y học, có thể là đã hy vọng quá nhiều?”
Giọng nói của anh ta như gần như xa: “Con người không thể quá tham lam.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3326268/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.