Chương trước
Chương sau
Bốp!

Hà Minh Viễn thật sự bị lời nói của Trân Nam Phương chọc giận rồi, anh lập tức giơ tay đánh vào mông côi Sức lực không nhỏ.

Trân Nam Phương sửng sốt, bỗng chốc xấu hổ không thôi: “Anh… Đồ đểu cáng!”

“Nếu anh là đồ đểu cáng thì em có tin anh làm em ở đây ngay bây giờ không?” Anh hỏi lại.

“Nếu anh dám làm như vậy chỉ có thể chứng tỏ rằng anh đang chột dạ, chứng tỏ anh bị người chọc trúng tim đen, chứng tỏ anh thời thời khắc khắc đều nghĩ loại chuyện này, nói không chừng anh nhìn thấy Ngô Hà…”

Anh không muốn nghe cái miệng nhỏ nhắn của cô mãi nhắc đến tên người phụ nữ khác, vậy mới là lãng phí, còn không bằng để cho anh hôn thì hơn.

Cho dù cô có khóc cũng không việc gì cải Anh muốn cô, phải là cô mới có thể làm cho anh không còn khó chịu nữa, phải là cô mới có thể an ủi chính bản thân anh, rằng bé con của bọn họ sẽ nhanh chóng quay trở lại!

“Hu hu… Buông tôi ra…” Trân Nam Phương phát hiện cô lên án cũng thế, uy hiếp cũng thế, yếu thế cũng đều như vậy, không có tác dụng gì cả, lúc này cô mới hoàn toàn hoảng sợ: “Hà Minh Viễn, anh đừng như vậy, tôi… tôi xin anh…”

“Xin anh sao?” Anh ôm eo cô, đặt cô lên bàn làm việc: “Anh vừa mới phát hiện trước đây Nam Phương xin anh cũng chỉ là một loại tự vệ, hiện tại cũng vậy đúng không? Vừa nãy có người còn rất lợi hại mà?”

Trần Nam Phương run rẩy nhìn anh, dùng sức lắc đầu: “Vừa rồi là tôi nhất thời nóng đầu, mới có thể trở nên không tốt như vậy, tôi…”

“Không phải không tốt.” Anh chặn môi cô lại: “Nam Phương đừng bao giờ nói chính mình như vậy, anh sẽ đau lòng Z„m lắm đấy.

“..

Bàn tay của anh đặt lên đỉnh đầu cô, ánh mắt nghiêm túc nói: “Nam Phương, anh…”

Cốc cốc cốc.



Tiếng đập cửa cắt ngang lời nói của Hà Minh Viễn, anh không vui quay đầu, quát nhỏ: “Ai vậy?”

“Cậu ba, là tôi!” Minh Phúc lo lắng nói: “Có chuyện không tốt rồi ạ!”

Anh càng nhăn mày hơn, nhưng vẫn cẩn thận ôm Trần Nam Phương xuống dưới rồi mới để Minh Phúc đi vào.

“Chuyện gì vậy?”

“Tô Thanh Nhã nhảy lầu tự sát.”

Minh Phúc khom người nói.

Sau ba giây đồng hồ cả văn phòng chìm vào yên tĩnh, Hà Minh Viễn và Trân Nam Phương mới có phản ứng, cô thét chói tai: “Anh nói cái gì? Chị Tô Thanh Nhã làm gì cơ?”

Minh Phúc cung kính trả lời: “Nhảy lầu, cảnh sát và bác sĩ đang trên đường £m”

đến.

“Không có khả năng, vừa rồi tôi mới vừa gặp chị ấy!” Trần Nam Phương xoay người nắm lấy tay Hà Minh Viên: “Thật đấy, cảm xúc của chị ấy quả thật không ổn định, nhưng không đến mức nhảy lầu đâu!”

Anh ôm cô, trấn an: “Đừng sợ, đừng sợ, em đứng ở đây, anh đi nhìn xem „ Sao.

Hà Minh Viễn nói xong lập tức nhanh chóng rời đi cùng Minh Phúc!

Trân Nam Phương suy sụp đứng đó, ngồi cũng không dám ngồi, động cũng không dám động, trong đầu óc đều là khuôn mặt trầm uất cùng câu nói của Tô Thanh Nhã, cô đã nhận ra điều gì, sao lại không nghĩ tới việc tiếp tục khuyên nhủ chị ấy đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.