“Thật không ngờ rằng, hôm nay tôi lại gặp được cô Lam Ngữ ở tòa nhà Khang Hoa, thật đúng là ông trời phù hộ, nghe thấy lời cầu nguyện nhiều năm qua của bà chủ, chỉ đáng tiếc là hình như cô Lam Ngữ không tin lời bà chủ.”
Trịnh Hoàng Bách nhíu mày, anh ta tin vào những lời này, từ lúc còn nhỏ anh đã biết mẹ mình có sức khỏe không tốt, đây cũng là nguyên nhân anh lập chí làm bác sĩ.
Anh cũng biết mẹ mình vẫn luôn nhớ tới bạn thân, chỉ là người thì đã qua đời, con trai vô tâm, hơn nữa người trong nhà cố gắng né tránh đề tài này vì sợ bà đau lòng, qua nhiều năm như vậy, anh ta đã không còn tâm trí để đi tìm hiểu nữa rồi.
“Vậy chị ấy thật sự là người nhà họ Lam sao?” Anh cúi đầu nhìn chằm chằm tấm ảnh, nhàn nhạt thì thầm, một lát sau anh ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Đặng Mai Tuyết đã ngừng thút thít: “Mẹt Bây giờ chị ấy tên là Trần Nam Phương.”
“.Ị, Bà trừng to đôi mắt sưng húp: “Trân Nam Phương… Anh của con… Thì ra là con bé, chẳng trách… Chẳng trách năm đó khi Lam Ngữ còn đang nằm trong bụng dì Hân của con, anh con đã chỉ vào bụng nói muốn cưới con bé.”
Trịnh Hoàng Bách kinh ngạc không thôi, chỉ cảm thấy chuyện càng lúc càng phức tạp, tranh thủ thời gian nhắc nhở: “Mẹ à! Trân Nam Phương là vợ của anh Viễn, chị ấy đã mang thai được ba tháng rồi.”
“Không phải con nói người mà Minh Viễn vẫn luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/2518261/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.