Chương trước
Chương sau
Anh ta thầm thở dài, sao hôm nay anh lại chọn cái nơi xui xẻo này đi ăn cơm nhỉ?

Phiên phức quá đi mất.

Nhất là thân phận mới này của Trần Nam Phương, rốt cuộc anh ta có nên báo cáo cho Hà Minh Viễn biết hay không đây?

Sau khi Trân Nam Phương quay về bệnh viện Minh Tâm, Đỗ Thanh Hoa đã thu dọn quần áo xong xuôi.

“Cậu cũng nhanh quá nhỉ?” Cô nhìn ba cái túi xách gọn gàng chỉnh tề: “Bác sĩ Bách đã cho phép cậu xuất viện rồi sao?”

“Xùy… Anh ta thử không cho mình xuất viện mà xem.” Đỗ Thanh Hoa khinh bỉ nói: “Cái chỗ chết tiệt này, có giữ tớ lại tớ cũng không ở đâu.”

Sau đó ôm lấy cánh tay Trần Nam Phương: “Còn không phải do Nam Phương của chúng ta tài giỏi, nhanh như vậy đã tìm được phòng ở, cứu rồi tớ khỏi biển dâu chảo lửa ư”

Cô cười khanh khách: “Không ở lại bệnh viện được nữa, biết học mấy lời nịnh nọt rồi.”

“Ha ha!” Đỗ Thanh Hoa cũng cười to theo: “Xem ra tên Trịnh Hoàng Bách kia chọc phải Nam Phương của chúng ta, cho nên đã biến người ngoan ngoãn như vậy thành người biết cà khia rồi.”

“Tớ không có châm chọc anh ta, chỉ là đánh giá khách quan mà thôi.” Trân Nam Phương thật sự hơi sợ Trịnh Hoàng Bách, cho nên nói: “Thu dọn xong rồi, sáng mai chúng ta có thể chuyển về nhà mới ngay, tớ đảm bảo cậu sẽ thích, còn có thể ở gần Lục Diệp Anh”

Đồ Thanh Hoa gật đầu như giã tỏi.

Hôm sau tới gần trưa các cô mới làm xong tất cả thủ tục, trong quá trình đó Trịnh Hoàng Bách không hề xuất hiện.

“Trưa nay gọi Lục Diệp Anh đi, chúng ta đi ăn một bữa chúc mừng!”



“Thôi thôi, cậu không có việc nên rảnh rồi, người ta còn có công việc đấy.”

Trân Nam Phương nhắc nhở: “Hơn nữa cậu ăn được à?”

“Đương nhiên là tớ ăn được!” Đỗ Thanh Hoa dùng sức võ ngực, bỗng nhiên thay đổi nét mặt: “Chị đây mới nằm viện gần nửa tháng mà sao ngực đâu mất tiêu rồi?”

Cô lại nhìn về phía Trần Nam Phương: “Nam Phương thật là…”

Vừa nói vừa khoa tay múa chân: “Căng tròn.”

Trần Nam Phương dở khóc dở cười, vừa lúc đó nhận được cuộc gọi của Lục Diệp Anh, cô tranh thủ nhận điện thoại, né tránh mấy lời không đứng đắn của Thanh Hoa: “Chị Diệp Anh khách khí quá… Thế chiều nay gặp.”

Không kịp chờ cô cúp điện thoại đã hỏi: “Sao thế? Có phải luật sư Diệp Anh thật sự muốn mời tớ đi ăn tiệc sao?”

“ỪI” Trân Nam Phương gật đầu: “Cô ấy mời chúng ta đêm nay đến nhà mình, bệnh nhân phải ăn cháo, những người khác ăn lẩu!”

“Tớ không phải bệnh nhân đâu đấy!”

Đỗ Thanh Hoa lớn tiếng tuyên bố: “Nhất định tớ phải ăn cho ngực lớn trở lại!

Phải tự hào như Nam Phương vậy! Cậu nói đi, cậu có bí quyết gì không?”

Trần Nam Phương bị chọc ghẹo đến mức hết cách, nhướng mày lên, nhấc túi xách rồi đi ngay, vừa mở cửa đã trợn tròn mắt.

Ngoài cửa có mấy người đang đứng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.