Minh Phúc, Trịnh Hoàng Bách, còn có Hà Minh Viễn.
Trân Nam Phương vô ý thức co rút phần ngực bụng, cô cảm thấy vì lời của Đỗ Thanh Hoa mà cô như bị phơi ra cho người ta quan sát.
Nhất là đối diện với ánh mắt như muốn ăn thịt người của người nào đó.
“Ái chà, cái nơi xui xẻo này đúng là không thể ở lại được nữa, ở lại tiếp thì lại học được trò đứng ôm tường nghe lén rồi.” Đỗ Thanh Hoa chế giễu, cầm chiếc túi xách khác lên, kéo tay Trần Nam Phương muốn rời đi: “Cho nhờ đường, bọn tôi muốn đi qua.”
Ngay khi cô đi qua người Hà Minh Viên, cánh tay của cô bị nắm lấy, còn bá đạo lôi kéo về phía anh.
“Chồng em ở đây mà em còn muốn đi đâu?” Giọng nói của anh khàn khàn, nghe qua là biết chưa được nghỉ ngơi.
Trong lòng Trần Nam Phương nhói lên, cô rất đau lòng: “Em…”
“Nam Phương! Cậu nói với loại cặn bã này làm gì?” Đỗ Thanh Hoa hung dữ nhìn về phía Hà Minh Viễn: “Cũng đừng đau lòng thay anh ta làm gì, không chừng người ta mệt mỏi vậy là đã làm chuyện gì đấy?”
Trần Nam Phương trơ mắt nhìn con ngươi của Hà Minh Viễn trở nên ngoan độc, ánh mắt như bắn ra từng viên đạn, cô vội vàng níu tay anh lại, sợ anh sẽ thương tổn đến Đỗ Thanh Hoa.
“Sao nào? Tôi chọc trúng tim đen của Giám đốc Viễn à?” Đỗ Thanh Hoa lại như không sợ chết, nói thẳng ra: “Dám đưa bồ cũ cùng đi công tác mà còn sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/2518259/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.