Đương nhiên anh ta phải xác nhận lại chút chuyện đã.
“A lô! Anh Viễn à! Trưa nay đi ăn cơm vừa hay gặp được chị dâu, anh có muốn trò chuyện với chị ấy mấy câu không?” Anh ta nói xong, đưa di động tới cho cô.
Trần Nam Phương chỉ có thể cắn răng nhận lấy, nói nhỏ: “A lô! Hà Minh Viễn!”
“Còn biết có ông chồng như anh à?”
“Vậy anh còn biết có con vợ này sao?”
Trân Nam Phương thật sự cảm thấy phản ứng của mình hơi gay gắt, vừa hỏi ngược một câu, trái tim đã đập thình thịch.
Muốn nói câu khác bù đắp.
Nhưng vừa nghĩ đến Hà Minh Viễn đi công tác cùng Ngô Hà, trong lòng cô lại ghen ghét đến mức sợ hãi, cho nên ngữ khí không khỏi bình thản như cũ.
“Giám đốc Viễn cũng bận như tôi, cho nên tôi sẽ không quấy rầy anh nữa”
Nói xong, cô dùng tốc độ nhanh nhất ngắt điện thoại, trả di động lại cho Trịnh Hoàng Bách: “Làm phiền bác sĩ Bách rồi.”
Anh ta nâng cặp mắt đào hoa lên, yếu ớt nói: “Chị dâu quả là khiến tôi ngày càng sợ hãi đấy.”
“..
..“ Trần Nam Phương lờ anh ta đi, cô vừa định cáo từ đã thấy bà dì rớt thẻ vội vàng đi tới.
“Cậu Hai! Bà chủ ở trong chỗ này ạ”
Sau đó lại nhìn Trân Nam Phương một: lúc, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc: ‘ “Cô Lam Ngữ à! Bà chủ bảo cô đừng khách khí làm gì.”
“Cô Lam Ngữ ư?” Trịnh Hoàng Bách bắt đầu nghi ngờ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/2518263/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.