Chương trước
Chương sau
Chú hai cũng lơ cậu ta luôn mà khẽ nắm tay tôi hỏi: "Lúc con vá thi thể cho cô chị đó có làm trái quy tắc của nghề không?"
Tôi vội lắc đầu.
Chú gật đầu rồi luôn miệng lẩm bẩm: "Còn may... còn may... cô chị..."
Tôi với Đầu Vuốt Keo đều dỏng tai lên nghe, chú hai tiếp tục nói: "Cô chị, cô chị đó là một tia hi vọng".
Sau đó, chú đột nhiên ngồi thẳng lưng, lớn giọng nói:
"Đầu Kim, cháu nhớ kỹ đây! Cô em gái đã trở thành ác quỷ rồi. Vì những nguyên nhân sau đây:
Một là, cô ta chết đột ngột vào tiết thanh minh, Diêm Vương không nhận;
Hai là, sau khi chết oán khí bị phong ấn không thể trút ra ngoài, oán khí tích lũy lại càng lúc càng nhiều;
Ba là đã bị người sống dùng máu để nuôi;
Bốn là cô ta đã giết chết một người sống;
Tổng hợp những điều trên thì thứ bẩn thỉu này đã hình thành rồi, chú lại bị ám toán lúc đang ngủ say, chúng ta đối phó với nó không nổi đâu. Con... mau chạy đi!"
Nói xong, chú run rẩy lật gối lên lấy một túi vải bố nhỏ nhét vào lòng tôi.
"Đây là chút tích góp trong bao nhiêu năm qua của chú, con cầm lấy, mang theo túi kim chỉ gia truyền rồi đi đi, đi càng xa càng tốt..."
Nói xong thì chú đẩy tôi về phía cửa.
Nước mắt tôi rơi lã chã, tôi lắc đầu nguầy nguậy: "Chú hai, con không đi! Con đi rồi thì chú phải làm sao? Con dẫn theo chú đi được không?"
Chú hai khổ sở nở một nụ cười méo mó: "Chú không sống nổi nữa rồi, kiếp nạn của chú cũng đã tới, không còn gì hối tiếc nữa cả. Nghe lời chú, đi mau!"
Không biết đột nhiên chú lấy đâu ra sức lực đẩy một cái tôi văng ra ngã xuống ngoài cửa.
Tôi còn muốn đi vào nhưng lại nghe chú hai hét lớn: "Con dám vào đây thì chú đâm đầu vào tường chết ngay!!!"
Tôi sợ đến run người, vội vã lùi ra.
Chú hai tôi là một người máu lửa, nói được làm được, tôi không muốn nhìn thấy cảnh chú đâm đầu chết.
Sau khi tôi ra khỏi nhà thì bên trong chợt yên tĩnh, Đầu Vuốt Keo cũng không khóc nữa, không biết chú hai đã dùng cách gì mà khiến cậu ta yên lặng được.
Lúc này, tim tôi cực kỳ thấp thỏm, nước mắt tuôn như mưa, trong đầu vẫn quẩn quanh lời nói lúc nãy của chú hai.
Chú hai sắp chết rồi sao? Từ nay về sau tôi sẽ không được gặp chú nữa sao? Sao tôi có thể vứt bỏ chú được?
Càng nghĩ, lòng tôi càng không yên. Tôi hạ quyết tâm, nếu mối họa này là do tôi rước về thì tôi không thể cong đuôi bỏ chạy thế này được. Chẳng phải chỉ là hai cỗ thi thể thôi sao? Tôi đi tìm họ! Chỉ cần tôi tìm được thi thể rồi hóa giải oán khí bị phong ấn trên thi thể là được rồi mà!
Hai cái xác kia, một cái đã bị Đầu Vuốt Keo chôn cất rồi, cái xác còn lại có khả năng vẫn còn ở căn nhà trên trấn.
Tôi lái xe từ nhà chẳng mấy chốc đã tới căn nhà kia.
Vừa tới cổng tôi đã ngây ra.
Trước cổng nhà có đến mấy chiếc xe cảnh sát, các cảnh sát cứ ra ra vào vào, người nào đi ra cũng lắc đầu mếu môi.
"Thảm quá, ôi trời ơi, thảm quá!"
Tôi kéo một cảnh sát lại hỏi chuyện gì, anh ta liếc tôi một cái rồi lơ tôi đi luôn.
Thấy anh ta không để ý đến mình, tôi hừ một tiếng rồi định xông vào trong nhà thì bị mấy cảnh sát cản lại.
Giằng co với bọn họ một lúc, tôi mới biết được trong nhà có người chết, hơn nữa còn chết rất thảm, toàn thân bị băm nát be bét.
Nghe bọn họ nói thì tôi đã đoán được người đó chính là bố của Đầu Vuốt Keo. Thế nên tôi liền vờ nhận người thân, khóc lóc xông vào trong.
Vừa bước vào trong, một mùi máu tanh tưởi nồng nặc phả vào mặt tôi.
Trong sân, từ cổng cho đến gian nhà chính, khắp nơi đều là máu và mảnh thi thể nằm rải rác, mỗi mảnh thi thể đều bị xé nát bấy, từng mảnh từng mảng rơi trên đất.
Dù từ nhỏ đã tiếp xúc với xác chết, tôi cũng không khỏi cau mày.
Thảm quá!
Nếu người chết ở đây thật sự là bố của Đầu Vuốt Keo thì chẳng trách cậu ta lại sợ hãi đến mức chạy tới nhà mình để dập đầu cầu xin chú hai.
Đi vòng qua những mảnh thi thể đó, tôi tới trước cửa căn phòng phía Tây, bên trong có vài cảnh sát mang bao tay và bịt giày đang điều tra hiện trường.
Nếu đúng như tôi dự đoán thì căn phòng phía Tây là hiện trường đầu tiên của tấn bi kịch, số lượng mảnh thi thể trong phòng là nhiều nhất.
Mấy cảnh sát thấy tôi xông vào thì vội kêu người đuổi tôi ra ngoài.
Tôi quỳ xuống đất khóc lóc thảm thiết, gào lên bảo "Bố ơi, bố chết thảm quá".
Một người giống đội trưởng đi ra ngoài hỏi thân phận của tôi, tôi giả danh Đầu Vuốt Keo để vào trong căn phòng.
Mùi máu trong căn phòng phía Tây cực kỳ nồng, không chỉ có mùi máu tanh mà còn có mùi hôi thối của phân và nước tiểu, trên nền đất ngoài màu đỏ của máu thì chỉ còn lại màu vàng của phân, vô cùng tởm lợm.
Tôi đứng bên cạnh nghe một anh cảnh sát trẻ báo cáo với đội trưởng:
"Theo những chứng cứ trên người nạn nhân thì đúng là một người đàn ông, người chết chắc là bị người khác phanh thây bằng vũ khí sắc bén. Hiện trường đầu tiên của vụ án chính là ở căn phòng phía Tây, sau đó cuộc chiến kéo ra ngoài sân. Điều kì lạ là tối qua, hàng xóm xung quanh không hề nghe thấy bất kỳ tiếng kêu thảm thiết nào!"
Đội trưởng nhíu mày nói: "Không nghe thấy tiếng kêu cứu? Cậu có chút kiến thức cơ bản nào hay không? Nhìn vết máu phun đầy tường đầy đất thế này, chắc chắn người bị hại đã bị lóc từng miếng thịt khi đang sống sờ sờ cho tới khi chết đi đó".
Nói rồi, ông ấy bước vào trong sân chỉ dấu chân máu trên mặt đất rồi nói tiếp:
"Vết chân máu này, rõ ràng là do người bị hại bán mạng chạy khi bị lóc thịt để lại, cuối cùng do mất máu quá nhiều mà bị băm thây hoàn toàn. Nếu cậu bị lóc nhiều nhát dao thế này mới chết thì cậu có kêu không?"
Anh cảnh sát trẻ luôn đi theo sau lưng đội trưởng, đợi đội trưởng phân tích xong mới ấp úng nói: "Đúng là vậy, lý thuyết thì đúng là như vậy. Nhưng chúng tôi đã điều tra những nhà hàng xóm quanh đây, không một ai nghe thấy tiếng kêu cứu nào".
Đội trưởng há miệng, dường như muốn phát cáu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, hùng hổ quay trở về căn phòng phía Tây.
--------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.