"Hợ...hợ...hùm...ã cì..."-Sặc nước, bị nhấn ở lòng ngực, tôi ho một cách miêng mang, rát cả một vòng họ và nóng lòng mũi.
-Em!! Này!! Em tỉnh chưa?
Đôi mắt đau rát cố mở nhìn, Là người con trai lúc nãy tôi đã vấp phải.
-Sao...!? Ờ...tôi...à...em. Tôi chẳng biết nói gì vào lúc này.
Anh ấy gãi đầu nhìn tôi cách e ngại
-Khi nãy anh đang tắm nắng thì thấy em bị đuối rồi ngất lịm nên đưa em vào bờ
Tôi rát cả thân người, vội đứng dậy cảm ơn.
-Em..c..ảm
Vừa kịp cơn đau chân lại kéo đến dữ dội như bạn nãy.
-A...a....Chẳng vững chân nổi tôi té về phía sau..
Anh ấy to mắt nhìn tôi, cùng lúc đưa tay đỡ
-Cẩn thận!!!
-Aaaa...tôi đau chân...a....a đau....a...!?!?!???
Anh đỡ tôi xuống đất, nhẹ đưa chân tôi lên chân anh....
-Anh kia bỏ ra...! Anh làm cái gì vậy!! Từ đâu Bảo và Thy xuất hiện chạy tới.
-Em có sao không Bảo nhìn tôi hỏi khó khăn.
-Bây giờ...hức...em đau chân quá....anh....đừng...Aaaaa...hức....Tôi khóc mệt nhọc trong cơn đau....
-Nhấc chân lên, duỗi thẳng mô bàn chân ra đừng co lại. Chịu đau một tý nhé! Anh ấy nói nghiêm túc rồi xoay chân tôi nhẹ nhàng, chuyên nghiệp
"Rắc"
"Aaa"
Cơn đau dịu đi dần, tôi cũng vội nín ( tính tôi luôn vội vã và hấp tấp). Tôi như vừa thoát chết. Cầm tay anh cuối đầu cảm ơn một cách chân thành. Như quên luôn cả Bảo.
-Em...!. Bảo gọi tôi
-....Tôi nhìn anh cùng ánh mắt của mọi khi. To mắt và ngỡ người
Anh lau đi vệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-va-toi/2477058/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.