Chuyến đi kết thúc. Mệt mỏi lẫn vui buồn, nhưng có lẽ khi bắt đầu trở về, tôi cảm thấy mệt mỏi hơn muôn phần.
Đúng thật, con đường đẹp nhất trong thành phố là con đường về nhà.
4h sáng, lác đác vài người tập thể dục, con đường vẫn còn lạnh, còn sót mấy vũng nước lạnh tanh dưới đường, và có lẽ còn dư hơi sương của cơn mưa đêm qua.
Vẫn còn buồn ngủ, vẫn còn mơ màng, thế tôi ngủ thiếp đi......
———————-7h————————
Nhìn cả list sách vở cần mua cho năm học mới, thấy mệt mỏi rồi.
Đã là cuối cấp 3 mà tâm hồn tư tưởng của tôi cứ như lớp 10. Mệt mỏi. Cứ ngộp ngạt sao.
-Hmmmm, còn thiếu gì không ta. Tôi nhìn list đồ rồi lẩm bẩm suy nghĩ
-Ú OÀ~~~~.Chỉ cần nghe tiếng thôi, tôi cũng đủ nhận ra đây là Ngọc Ling.
-Giật mình lắm nha! Tôi đùa lại với Ngọc Ling
Ngọc Ling là bạn thân của tôi, thân hình nhỏ nhắn, lúc nào cũng cười chúm chím lộ rõ hai hạt gạo bé tẹo 2 bên dưới mép môi, số sinh ra xinh xắn nên hồng nhan bạc phận nên chưa có một mối tình “chính nghĩa”:))),duyên gặp nhau từ 1 hôm buồn bã....
——-3 năm trước——-
Cuối của năm cấp 2
Ngọc Ling tay cầm bức thư tình cùng cái thẹn thùng bước tới nơi các cựu học sinh của trường về thăm.
-Thế Anh! Anh nhận được không? Ngọc Ling đưa bức thư vẫn ngại ngùng.
Thế Anh tay nhận lấy bức thư rồi xoa đầu Ling:
-Anh cảm ơn.
Ngọc Ling mừng rỡ rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-va-toi/2477060/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.