**********
Dịch: Đỗ
***
“Vậy anh cố gắng đừng để ‘nó’ biết anh đã nói gì với chúng tôi. Mà anh cũng tuyệt đối đừng tin bất cứ lời nào của ‘nó’, đừng tin bất cứ ảo giác nào, phải tin chắc rằng sẽ cứu được con trai anh. Đồng thời, nhất định phải vững tin, là chúng tôi có thể giúp được anh, tin rằng cuối cùng ắt hẳn sẽ tiêu diệt được thứ làm hại người kia.” Tiểu Hạ động viên Lí Cảnh Minh, “Còn về vụ án của anh, tôi sẽ giúp anh xin bên giám định Tư Pháp làm giám định tâm thần cho anh sau khi mở phiên tòa.”
“Nhưng họ đã làm giám định rồi mà.” Lí Cảnh Minh nói.
“Có thể xin giám định lại lần nữa. Anh không cần phải bận tâm đến việc này. Chuyện pháp luật cứ giao cho tôi, anh chỉ cần hợp tác là được.”
“Hợp tác thế nào? Giả vờ… điên sao?”
Tiểu Hạ không biết trả lời câu hỏi này như thế nào.
Đây không phải là vấn đề nếu bị phát hiện xúi giục thân chủ giở trò hoặc đưa ra lời khai sai sự thật thì sẽ bị thu hồi giấy phép hành nghề luật sư, nghiêm trọng hơn còn phải chịu trách nhiệm hình sự, mà là, cô không mong muốn điều đó. Đức tin của cô trước nay luôn là ‘ngẩng mặt không thẹn với trời, cúi đầu không thẹn với đất’.
“Biết đâu…” Cô nói với giọng khó xử: “Con ma ấy không biến thành thứ gì, mà chỉ khiến đầu óc anh sinh ra ảo giác. Nếu trong đầu có ảo giác, hẳn là… một chứng bệnh tâm thần thì phải!” Nguyên tắc đạo đức của cô đang đấu tranh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tru-ta/1747169/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.