Muốn cho anh cả đời hạnh phúc, thế nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ của em mà thôi.
Người Em Yêu – Dạ Mạn
Khi Triều Vũ lúc về đến nhà, trời đã tối, hoàng hôn nhuộm một màu tâm sự, gió lạnh ùa về.
Dưới sân nhà, cô ngồi bên chiếc xích đu, trong lúc nhất thời lại chẳng muốn lên nhà.
Khi Triều Huy đi làm về liền thấy cô đang ngồi đó, bên cạnh còn có mấy cu cậu bảy tám tuổi. Anh đi qua, chế nhạo: “Em đã bao nhiêu tuổi rồi còn tranh ngồi xích đu với con nít.”
Đứa bé kia nhanh nhảu: “Chú ơi, chân chị ấy bị thương , hôm nay chúng cháu nhường xích đu cho chị ấy đấy.”
Triều Huy quan sát chân Triều Vũ, “Trật chân à?”
Triều Vũ ừ một tiếng.
Triều Huy lôi một chiếc kẹo que trong túi tài liệu ra đưa cho cậu bé.
Cu cậu toét miệng nở nụ cười, “Cám ơn chú ạ.”
“Mau về nhà đi, tối rồi cháu không nên ra ngoài một mình.”
“Dạ. Chị gái à, vậy em về đây. Ngày mai em sẽ ra chơi cùng chị nhé.”
Triều Huy xị mặt, “Làm sao thế?”
Triều Vũ trượt chân đu dây, cô ngoẹo đầu hỏi: “Anh hai, sao tự nhiên lại có kẹo thế?”
Trên mặt Triều Huy lóe lên chút do dự rồi biến mất ngay, “Học sinh tặng.”
“Ha ha, không phải là có cô sinh viên nào hâm mô anh đấy chứ? Nào có sinh viên tự dưng tặng kẹo cho thầy.”
Triều Huy không thèm để ý tới cô, “Vậy em nói thử xem, sao em về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-trong-long-em/2339320/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.