Hứa Bác Diễn thấy cô có vẻ tức giận, nhưng không ngờ cô lại nói câu này, trong lòng anh giật mình một tiếng. Cẩn thận ngẫm lại câu nói của cô, Hứa Bác Diễn liền mỉm cười, có khi có anh tập cùng, cô lại chẳng muốn tập nữa cũng nên. Nhìn cô nhỏ bé như vậy, thế mà cũng có ý chí thật đấy. Anh chậm rãi hỏi một câu: "Cô chắc không?"
Triều Vũ ngẩn người, sao cô cứ có cảm giác...
Cái nhìn của Hứa Bác Diễn mang theo chút ý tứ nguy hiểm thế này.
Triều Vũ quả thật là con người lười biếng, bị anh một phát nói trắng ra như vậy, liền có chút ngại ngùng. Cô cũng đâu có giống anh, luyện tập cơ bắp mà làm gì. Với lại Triều Vũ cũng thừa biết, anh làm sao có thể cùng cô đi tập thể dục được. Cằm cô từ từ hạ xuống: "Tôi nói đùa thôi, Hứa đội."
Mẹ của Tiểu Địch liền nói: "Cô Triều, em họ tôi là lập trình viên, ngày nào cũng phải cắm mặt vào máy tính, bình thường không vận động, tháng trước đi kiểm tra thì thấy bảo bị viêm khớp vai rồi. Hứa đội nói đúng đấy, mọi người phải tăng cường tập thể dục vào, tốt cho cơ thể."
Triều Vũ gật đầu: "Vâng, tôi sẽ chú ý." Phóng viên là một nghề tương đối nguy hiểm, Ninh San nói, tỷ lệ chết sớm so với các ngành nghề khác cũng cao hơn.
Thăm Tiểu Địch xong, hai người rời khỏi bệnh viện.
Triều Vũ trầm mặc không nói một câu, có lẽ do lúc nãy bị Hứa Bác Diễn đả kích. Người cô vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-trong-long-em/2339225/chuong-10-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.