Hứa Bác Diễn liếc nhìn chiếc xe của cô, chỗ ngồi phía sau nhỏ xíu, người anh như quân tượng thế này, ngồi thế quái nào được?
"Không cần đâu, tôi tự đi được rồi, cũng tiện."
Triều Vũ đẩy chiếc xe, đi bộ bên cạnh anh, ánh mắt nãy giờ không hề rời khỏi chiếc hộp nhỏ tay anh đang cầm: "Hứa đội, anh cũng chơi yoyo à?" Cái này muốn chơi giỏi cũng phải có năng khiếu đấy.
Trước kia cô đã đọc được một mẩu tin tức, nói một người giành được giải nhất cuộc thi yoyo toàn quốc lúc luyện tập đã phá hết cả trăm quả yoyo.
Hứa Bác Diễn im lặng một lúc: "Hồi nhỏ từng chơi."
Khuôn mặt Triều Vũ cứng đờ, giọng nói bình tĩnh: "Hồi bé tôi cũng từng chơi này." Có điều chơi chẳng ra làm sao cả...
Hai người đi dọc theo lề đường, hai bên đường tán cây ngô đồng tươi tốt, che khuất ánh nắng chói chang, cho nên con đường vô cùng râm mát.
Đi được một lúc, Hứa Bác Diễn dừng lại, quay sang nói: "Tôi đến bệnh viện phía trước."
Triều Vũ ừm một tiếng, ngước mắt nhìn, trước mặt đã là bệnh viện anh nói. Cô nheo mắt, đột nhiên nghĩ tới cái gì, liền hỏi: "Anh đi thăm đứa bé kia hả?"
Hứa Bác Diễn gật đầu.
Triều Vũ hấp háy mắt: "Tôi có thể đi cùng với anh được không?"
Hứa Bác Diễn im lặng vài giây, anh dường như không thể từ chối tâm ý của cô được.
Hai người cùng nhau đi tới khu nội trú.
Cậu bé nhìn thấy Hứa Bác Diễn, liền vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-trong-long-em/2339223/chuong-9-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.