Năm đó không chết nhưng thật ra tâm của anh đã chết từ lâu . 
Lâm Tích bị tòà phán quyết 8 năm tù ,xem ra đây cũng chính là cái giá của bà ta và anh cũng không bao giờ lui tới nhà họ Tôn nữa, cứ để cho họ tự sinh tự diệt mà thôi . 
Hôm nay cũng như mọi ngày Phó Duy Bắc tăng ca đến tận khuya thì mới trơn về nhà ,khi về đến nhà thì cũng đã gần 10 giờ đêm . 
" Mẹ ,sao mẹ ở đây. " 
" Đến đây xem con sống thế nào , mẹ nghe ông quản gia nói con cứ tăng ca suốt " 
" Dạo gần đây công việc hơi nhiều,con bận lắm " 
" Con bận hay là con muộn làm đến kiệt sức đây hả ,dù sao cũng đã 5 năm rồi con đừng tự dằn vặt mình nữa " . 
" Haiz, mẹ không hiểu đâu ,.." 
" Tính làm cho chết luôn hay sao mà làm dữ vậy , Hải Ninh thấy con như thế này cũng sẽ không vui vẻ gì đâu ." 
" Phó Duy Bắc hãy dành thời gian ra để thư giãn 1 chút đi có như vậy thì con sẽ cảm thấy dễ chịu hơn ." 
" Con biết rồi ." 
" Vào trong ăn cơm rồi đi ngủ đi ." 
"Dạ." Phó Duy Bắc gật đầu rồi đi vào trong nhà ăn . 
" Thiếu gia đã tới hâm đồ ăn cho cậu " 
Liên Y xoay người đi rồi bỏ thức ăn vào chảo rồi hâm nóng lại, Phó Duy Bắc ngồi ngã người ra sau ghế sau đó thì cầm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-toi-yeu-khong-co-trai-tim/3738927/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.