5 năm sau . 
Không có gì mà nhanh bằng thời gian cả ,thấm thoát thì cũng đã 5 năm trôi qua .Bây giờ con của Hải Ninh cũng đã lớn rồi, con của cô là con trai . 
Lúc trước bác sĩ nói con của cô sinh ra có thể gặp vấn đề, nhưng mà sau khi sinh rồi thì mới biết là thằng bé gen trội cho nên mọi trị số điều bình thường, khi ấy Hải Ninh mừng mà khóc luôn . 
"Mẹ ơi con đói bụng ." 
" Vậy mẹ đi chiên cánh gà cho con ." 
"Dạ được." 
" Bình An con không được chạy lung tung đó ." 
"Dạ. " 
Bình An đi ra ngoài chơi ,cụ thể là chơi cùng với mấy đứa con nít ở trong xóm . 
" Bình An sau mặt mày yếu xìu vậy " 
" Tại mình đang đói bụng " 
" Mẹ cậu không cho cậu ăn cơm à " 
"Mẹ mình đã chiên gà rồi." 
"Ừm ,cho cậu cái bánh quy nè'''' 
"Ừm ,cám ơn cậu ." 
" Ăn nhanh đi rồi đá banh " 
" 0.". 
Bình An không quá ốm và cũng không quá mập, nói chung thì thể trạng ở mức cân đối . 
Mấy năm qua Hải Ninh sống bằng nghề phiên dịch, nhưng mà 1 năm trở lại đây thì cô đã mở cửa hàng bán bánh ngọt, bán bánh sẽ kiếm được nhiều tiền hơn ,trộm vía là cô được mọi người ủng hộ rất là nhiều . 
Vào môi năm thì cô sẽ đến chùa thăm mẹ mình, thăm rồi cũng trở lại thành phố B chứ cô cũng không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-toi-yeu-khong-co-trai-tim/3738926/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.