- Sao tôi có thể tin chị được? - Thật là, em bị người ta lừa nhiều đến nỗi không có lòng tin vào người khác rồi à?
- Phải.
- Mặc kệ em có tin hay không, chị muốn giúp em thôi.
- Chị nói thật?
- Nếu không thì chị đã không ở đây.
- Tôi sẽ tin chị một lần, đi theo tôi.
Rồi cậu bé đứng dậy, mặc kệ vết thương trên người, vẫn kéo cô đi.
- Từ từ đã, cho anh ấy đi cùng được không? - Cô chỉ tay vào anh
- Ai vậy?
- Anh là chồng của chị ấy. - Anh thản nhiên giới thiệu.
- Chị đã kết hôn?
- Này này đừng có hiểu nhầm, chỉ là đính hôn thôi.
- Trước sau gì cũng cưới nhau, không cần chối.
- Em nghe thấy thằng bé nói gì chưa? - Anh vểnh mặt lên tự đắc.
- Xí.
- Hai người đi theo tôi.
Cậu bé dẫn hai người đi xuyên qua một bụi rậm. Đi tiếp một lúc mới thấy một cái ống cống gần đó. Ở trong chỉ có một cô bé chừng 5 tuổi đang nằm co ro trong chăn, mặt mũi đen ngòm. Hình như đây là nhà của cậu bé đó, đồ rất là đơn sơ. Một cái bàn gãy, một chiếc đèn hỏng và vài ba cái chăn rách.
- Em sống ở nơi này ư?
- Chị thấy ghê tởm phải không?
- Không, chỉ là đáng thương thôi. Bố mẹ em đâu? Sao lại ở nơi này?
- Qua đời rồi.
Cô mới đau lòng thay cho cậu bé đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-toi-thich-chinh-la-em-2/3222694/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.