Thái Nhãn Hoàng lúc này đã hội quân ở kinh đô. Gặp Dương Dũng, chàng hỏi:
-Chuyện hôm qua, rốt cuộc là thế nào?
-Huynh đi nhanh, hình như không ai nhìn thấy. Có tên pháp sư nói rằng thánh nữ đã hóa lên trời.
-Vậy thì không sao rồi. Đa tạ!
-Cô gái đó là gì của huynh?
-Cô gái đó là người giúp tôi khi tôi khốn đốn.
-Sao cô gái đó lại tự nguyện chết.
-Cái đó...cái đó tôi cũng không biết. Mọi người không ai biết.
-Huynh có tình cảm với cô ta không?
-Tôi yêu cô ấy.
-Thật...thật sao?
-Ừ.
-Ái chà! Sướng nhé, nương tử xinh như hoa.
Nhãn Hoàng đỏ mặt, đấm vào lưng Dương tướng quân thùi thụi.
-Cậu nữa, lo mà tìm ý trung nhân đi!
-Còn lâu, tôi làm sao bằng cậu, ha ha.
-Nói ít thôi nhé!
-Giờ cô ấy sống ra sao?
-Sống một mình trong ngôi nhà gần hồ nước Sùng Nghiêm.
-Huynh không lo cho cô ấy sao?
-Lo chứ, nếu hạ được thành địch trên núi Liêu, nhất định tôi sẽ sắp xếp về thăm nàng 1 chuyến.
-Ừ.
-À, huynh có nghĩ Thẩm tướng quân có mưu tính gì không?
-Sao?
-Chỗ tên đó đóng quân rất thuận lợi cho việc tháo chạy nếu thất thủ. Mà có lẽ đánh cũng không nhiều. À, hôm trước tôi thấy hắn và thái tử chuẩn bị lối thoát.
-Thật sao? Nếu vậy thì bất lợi cho ta quá!
-Ừ, nhưng cũng phải cố thôi. Thái tử còn có thể trông cậy được chứ Vu Ngọc thì đâu biết gì về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-tu-qua-khu/2192222/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.