Tên pháp sư gà mờ nói vậy, cả hội tế ai cũng tin. Mấy tên thái giám, thầy cúng thu dọn đồ lễ. Quân tướng cũng quay ngựa ra về. Nhưng cũng nhờ sự giả dối đó mà Dương Dũng có thể thở phào. 2 người khác có thể yên tâm.................................................................................................................................
Một nơi nào đó cách điện kính thiên 5 dặm. Trong cơn mưa, có 2 người tức tốc phi ngựa đến bờ hồ Sùng Nghiêm. Người con trai ôm chặt người con gái, người con gái tựa vào lòng người con trai, ngỡ như trong 1 giấc mộng.
-Lan nhi, người nàng lạnh quá!
-Vậy là sao? Sao lại là anh?
-Ngốc quá!
-Lúc đó tôi chỉ thấy có cái gì đó xẹt qua, người tôi bổng lên.
-Là ta.
-Anh cứu tôi ư?
-Phải.
-Sao anh dại dột đến vậy? Anh không sợ chết sao?
-Không sao! Nàng còn dại hơn ta ấy chứ.
-Nhưng anh...anh cứu tôi...đó là đại tội...Chẳng lẽ lại không có chuyện gì xảy ra?
-Một người bằng hữu đã giúp ta. Vừa có pháo hiệu của anh ta nói rằng mọi việc đều ổn.
-Pháo hiệu ư?
-Không sao đâu, anh ta đã chọn nơi để bắn. không ai nhìn thấy cả. đừng lo.
-Giờ ta đi đâu?
-Đến hồ Sùng Nghiêm, nàng nhớ ngôi nhà cũ của Tô Bội San không?
-À...tôi nhớ ra rồi.
Ngựa dừng lại bên 1 ngôi nhà nhỏ. Mưa giờ cũng tạnh. Ánh sáng vàng lấp lánh dội ướt tóc người con gái. Cả 2 người ngước lên, thì ra là trăng. Trăng lên sau mưa. Lạ quá! Mọi thứ như dừng lại, chỉ dành riêng cho chàng và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-tu-qua-khu/2192223/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.