Bên ngoài một mảnh yên tĩnh trờ lại. Đám người bên trong mới tiếp tục bữa ăn.
Sắc mặt Hồng Thiên không tốt, Viêm Thần là người đặt chỗ, không ngờ đám đàn em cùa mình lại gây ra phiền phức như vậy.
” Đại ca, lỗi này cùa em, em tự phạt vậy!”
Hồng Thiên vốn trong người đã có cơn tức, hắn không uống rượu, ngược lại điềm tĩnh nhà ra một câu:” Cho người dẹp cái khách sạn này đi, chướng mắt!”
Viêm Thần gật đầu, cũng không nói gì.
CÓ người lại dám tranh chỗ ăn với bọn hắn, tên nhóc kia gan cũng to thật.
Nhưng cũng thật đáng tiếc cho cái khách sạn này, trong Tây thành này cũng được coi là nức tiếng nhiều năm đấy.
Lãnh Diệm Đào thấy Trương Đình thất thần, liền lên tiếng hòi:” Sao vậy anh ba, nhìn anh có vè không được tập trung?”
Trương Đình lắc đầu, thoát khỏi trầm tư:
” Không có gì, ăn tiếp đi!”
Buổi tối hôm đó, bọn họ đến hội quán của Hồng Thiên ờ Tây thành.
Đám thuộc hạ vừa thấy mấy boss lớn đến, mồ hôi liền đổ đầy đầu. Động tác lập tức không còn được tự nhiên, không khí đột nhiên căng thẳng đến cùng cực.
Hồng Thiên nhìn tên quản lý, hạ giọng nói:” Mang đồ đến đây!”
” Dạ vâng!”
Nơi bọn họ ngồi là một khu vực rộng rãi ờ một gian của hội quán, bên ngoài phong cành hữu tình, còn mấy vũ công thi nhau nhảy múa.
Không lâu sau, rượu và người đều được
đưa lên. Trường Đình không từ chối phụ nữ ngồi bên cạnh, nhưng trước sau đều không đụng đến.
” Đại ca, anh sợ chị dâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-tan-nhan/1700722/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.