Ngọc Minh vẫn thế, lặng thinh thêm một hồi nhưng sức chịu đựng của con người là có giới hạn. Cẩm Tú nhìn anh, thở dài một hơi rồi lại ôm chặt lấy anh. Có lẽ ngay giây phút này đây, đó là những gì tốt nhất mà cô có thể dành cho người mình yêu thương. Dịu dàng thêm chút nữa, ân cần hơn nữa, đủ để xoa dịu, đủ để chữa lành mọi tổn thương.
- Sao tự nhiên em lạ vậy? - âm thanh phát ra chẳng lớn, chỉ vừa đủ nghe, cảm thấy cũng chẳng có mấy phần thực sự hiếu kì.
- Em lạ chỗ nào?
Ngọc Minh ngẫm một lát rồi cũng nhanh chóng đáp lại:
- Không biết nữa, cảm thấy không giống với bình thường lắm.
Cẩm Tú phì cười, trộm nghĩ hết thảy cũng là điều hiển nhiên vì dù gì cô bây giờ cũng đã gần 28 chứ không thực là 17 nữa - phải hiểu chuyện hơn mới phải chứ.
- Em trước giờ không tốt lắm đúng không?
- Không có. - Ngọc Minh lập tức đáp.
Cẩm Tú cười khổ một cái, biết anh chỉ vì sợ cô đau lòng mà buông lời dỗ dành. Cả cô cũng nhận thấy được kia mà.
- Sau này sẽ quan tâm anh nhiều hơn. Em biết có những chuyện khó nói nhưng nếu được thì cứ tâm sự với em. Thỉnh thoảng nói ra lại nhẹ lòng hơn. Có thể em không giải quyết được nhưng em mong anh hiểu được, rằng em yêu thương anh nhiều thế nào.
- Ừm.
Anh cũng cảm thấy tâm hồn đã phần nào được xoa dịu, không hẳn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-song-mai-tuoi-hai-muoi-tam/2941881/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.