Cô xấu hổ nhưng vẫn tỏ ra là người vô tội: “ Cái đó là em lỡ thôi, anh đừng bận tâm quá nhiều”, quơ tay múa chân.
“ Lỡ? Ai cho phép em lỡ với anh?”, dứt lời anh lập tức hôn lấy môi cô.
“ Lý Thiên Kỳ! Anh yêu em! Đắm đuối yêu em!”, anh với ánh mắt chân thành trao cho cô.
Thiên Kỳ rung động, cảm nhận từng giây đôi mắt chan chứa tình cảm anh dành cho mình. Cô không đáp lại mà dùng hành động để chứng minh, bằng cách ôm chặt và trao nụ hôn ngọt ngào.
Vĩ Thành nhấc bổng cô lên tiến đến căn phòng ngủ với chiếc giường êm ái. Anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống nệm, hai bên chân bám chặt lấy hông anh.
Anh vạch cổ áo cô xuống, xương quai xanh hiện rõ với nét quyến rũ khó cưỡng, ngay lập tức mà m.út m.áp.
Tiếng ‘chút chát’ mỗi lần môi chạm da thịt để lại chút ướt át, hoà cùng sự kích thích của hai cơ thể đang dần nóng bừng lên. Cái gọi là lòng chiếm hữu càng trở nên chân thật hơn bởi cái cách cặp đôi ân ái. Nó phóng khoáng, tinh tế, và đặc biệt là xuất phát từ tự nguyện.
Anh hôn xuống khe hở giữa ngực, chỗ nhạy cảm như vậy khiến cô không tự chủ được mà cong người. Hơi thở và tiếng rên ‘ưh~’ trong miệng, âm thanh đủ để anh biết nàng đang dần đi vào lạc lối.
Một lúc sau quần áo đã rời cơ thể cô mà rơi khắp nơi dưới giường, anh cũng tự tháo chiếc khăn quấn rồi quăng sang một bên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-my-huyen/2701318/chuong-105.html