🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Toàn thân Tần Di cứng đờ, tay cầm lấy Tiêu Nghiễn Chi đều bắt đầu run lên, giọng nói không khống chế được run rẩy: "Ma quỷ..."

ả phòng riêng đều rất yên tĩnh, hai chữ này vô cùng rõ ràng lọt vào tai Dư Quảng Bình, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng âm trầm.

“Yểu Yểu, đừng nói lung tung.” Tiêu Nghiễn Chi trầm giọng, mang theo chút khẩu khí mệnh lệnh:

“Xin lỗi Dư tổng đi.”

Tần Yểu Yểu sợ tới mức cụp mắt xuống, nhìn Dư Quảng Bình một cái cũng không dám, chỉ có thể thấp giọng lẩm bẩm:

“Xin lỗi Dư tổng, tôi mạo phạm ngài rồi.”

“Tiêu tổng, không biết cô gái này là…” Dư Quảng Bình đè nén tính tình, dùng một con mắt nhìn Tần Yểu Yểu, đáy mắt xẹt qua một tia âm ngoan.

Từ sau tai nạn hỏa hoạn năm đó, trong lòng Dư Quảng Bình vặn vẹo không ít, điều tối kỵ nhất chính là bị người khác chỉ trích trước mặt.

Tiêu Nghiễn Chi: “Đây là partner của tôi, Tần Yểu Yểu.”

Giọng nói của anh bình tĩnh, ngữ khí đều đều, nhưng rõ ràng là đang nói đỡ cho Tần Yểu Yểu:

“Cô bé còn nhỏ tuổi, còn chưa đủ hiểu chuyện, vừa rồi nói sai lời, xin Dư tổng khoan dung cho.”

Dư Quảng Bình híp mắt một cái, hừ nhẹ một tiếng: "Các cô gái ở chỗ tôi hai mươi tuổi đã ra đón khách rồi, cô ta bao nhiêu tuổi mà còn nhỏ?"

Nghe được nhục nhã trong lời nói, Tần Yểu Yểu cắn cắn môi, không dám ngẩng đầu. Khuôn mặt như vậy, cô không có gan nhìn nó lần thứ hai.







Đúng lúc này, iọng nói của Giang Ly nhẹ nhàng vang lên: “Dư tổng, ngài còn nhớ tôi không? Lần trước chúng ta gặp nhau ở buổi tiệc từ thiện.”

Ánh mắt Dư Quảng Bình dời đi, liếc nhìn Giang Ly, mấy giây sau mới nhận ra, cười nói: "Giang tiểu thư, đã lâu không gặp."

“Thật vinh hạnh khi được ngài nhớ ra tôi.” Giang Ly khẽ mỉm cười, vẻ mặt không chút d.a.o động, chân thành nhìn Dư Quảng Bình:

"Thời gian không còn sớm, bụng đói nói chuyện công việc không tốt, hay là chúng ta vừa ăn vừa tán gẫu đi?"

Nói xong, Giang Ly không chút do dự ngồi xuống bên cạnh Dư Quảng Bình, nụ cười ấm áp, trong mắt không có một tia sợ hãi hay chán ghét.

Ngũ quan của cô tinh xảo, hôm nay chỉ là trang điểm rất thanh nhã, cả người liền có chút xinh đẹp trong trẻo.

Hành động như vậy của cô rất là lấy lòng Dư Quảng Bình, hắn vui vẻ cười, vỗ vỗ vai Giang Ly:

“Hôm nay Giang tiểu thư muốn gọi món gì cũng được, tôi mời khách.”

"Dư tổng thật hào phóng." Giang Ly cười, đôi mắt kia cong thành trăng lưỡi liềm.

Nhìn bầu không khí rất nhanh chuyển nguy thành an, trong lòng Tần Yểu Yểu rốt cục thở phào nhẹ nhõm, ngập ngừng ngước mắt lên. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Dư Quảng Bình, cô lại hoảng sợ thu tầm mắt lại.

Tiêu Nghiễn Chi ngồi ở một bên, chứng kiến Giang Ly có thể cùng Dư Quảng Bình nói chuyện vui vẻ, lông mày hơi cau lại, ngón tay cũng vô thức dùng sức.

Giang Ly nhận thấy được tầm mắt lạnh như băng của anh, hơi ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn anh.

"Giang tiểu thư, tôi nhớ trước kia cô là một minh tinh đúng không? Bây giờ chuyển sang làm trợ lý rồi à?"

Dư Quảng Bình nói một câu, đem sự chú ý của Giang Ly kéo trở lại.

Giang Ly khẽ mím môi, trong giọng nói mang theo ý cười nói: “Trời lạnh, trợ lý Tiết chạy tới chạy lui, khó tránh khỏi đau đầu phát sốt. Cũng không thể vì cậu ấy không thỏa mái mà thất lễ với Dư tổng được.”



Giờ phút này, Tiết An ngồi trong xe vô cớ hắt hơi một cái.

“Đây không phải là phong cách làm việc của Giang Ngu, cũng không phải chuyện mà Tiêu tổng có thể làm được.”

Giang Ly không nhanh không chậm, cố ý nghiêm mặt, giả vờ tức giận, nghiêm túc nói:

“Hay là Dư tổng cảm thấy tôi không xứng phụ trách sự hợp tác của ngài và Giang Ngu?”

“Đương nhiên không phải.” Một người đàn ông lớn tuổi như Dư Quảng Bình thích nhất là những cô gái nhỏ làm nũng, lập tức nở nụ cười:

“Giang tiểu thư có tài ăn nói, lại xinh đẹp, làm gì cũng xuất sắc.”

Nói xong, tay hắn cũng có chút không an phận muốn sờ lên mu bàn tay Giang Ly.

Ánh mắt Tiêu Nghiễn Chi trầm xuống, đầu lưỡi miết qua răng, lạnh lùng nhìn hai người đối diện.

Khi lòng bàn tay Dư Quảng Bình chạm vào mu bàn tay Giang Ly, biểu tình của cô vẫn không có gợn sóng gì, chỉ là lông mi hơi run lên, nụ cười trên mặt càng sâu: “Dư tổng, chúng ta mau ăn cơm đi.”

Vừa nói, cô vừa nhanh chóng rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn ta, giơ đũa gắp cho Dư Quảng Bình một ít thức ăn: “Ăn no rồi mới có sức ký hợp đồng nha.”

Dư Quảng Bình bị Giang Ly nịnh nọt làm cho hoa mắt, lúc này gật đầu như đập tỏi: "Được, ăn, ăn!"

Thấy hắn bị mình dỗ dành không sai biệt lắm, Giang Ly mỉm cười, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi:

"Tôi đi vệ sinh một chút, mọi người tiếp tục trò chuyện nhé."

Nhà vệ sinh.

Nước từ vòi chảy ra ào ạt, Giang Ly điên cuồng không ngừng cọ rửa mu bàn tay mà Dư Quảng Bình vừa chạm vào, đồng tử đều bởi vì hận ý mà trở nên đỏ như máu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.