🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Da ở mu bàn tay bị chà xát đến rách, nhưng cô lại dường như không biết đau.

Bản thân Dư Quảng Bình là một tên biến thái, kể từ sau vụ tai nạn, hắn ta càng ngày càng nghiêm trọng. Phương thức đùa bỡn phụ nữ cũng trở nên biến thái và kinh tởm hơn, nổi tiếng là hay tra tấn phụ nữ.

Bị người như Dư Quảng Bình đụng chạm, Giang Ly cảm thấy như có sâu bọ đang bò khắp người.

Đứng trước gương, Giang Ly có thể nhìn thấy đôi ngươi đỏ bừng của mình, cùng sắc mặt tái nhợt có chút tiều tụy.

Cô thở dài một tiếng, cúi đầu lục lọi trong túi xách, cố gắng tô lại son môi để cải thiện sắc mặt, để lát nữa quay lại sẽ không có vẻ mệt mỏi như vậy nữa.

Ngay khi cô vừa trang điểm xong, trong gương đột nhiên xuất hiện thêm một gương mặt của người khác.

"Nếu cảm thấy ghê tởm, vừa rồi lại giả bộ bộ mặt lấy lòng kia là làm cho ai xem?"

Giọng nói của Tiêu Nghiễn Chi lạnh lùng, ngữ khí tản mạn: “Trước mặt một bộ dáng, sau lưng lại một bộ dáng khác. Diễn xuất thật đúng là xuất thần nhập hóa.”

"Chẳng lẽ đêm nay hắn muốn ngủ cùng cô, cô vẫn có thể chịu buồn nôn đi cùng hắn sao?"

Giang Ly rốt cuộc chịu không nổi nữa, xoay người dùng đôi mắt đỏ như m.á.u nhìn chằm chằm Tiêu Nghiễn Chi, mấy giây sau trong cổ họng mới phát ra âm thanh nức nở:

“Tiêu Nghiễn Chi, vì ai mà tôi phải làm như vậy?”

Nước mắt lưng tròng, cô cắn chặt môi, bàn tay rủ xuống bên cạnh cũng siết chặt:

“Nếu tôi trở mặt với Dư Quảng Bình, anh sẽ bảo vệ tôi như bảo vệ Tần Yểu Yểu sao?”

Người đàn ông đưa mắt nhìn cô, trầm giọng đáp: “Sẽ không.”

Nghe được câu trả lời như dự liệu, Giang Ly đột nhiên bật cười, lùi về sau hai bước, thân thể tựa vào bồn rửa mặt.

Cô cảm thấy rất buồn cười.



“Nếu đã vậy, anh dựa vào cái gì mà chỉ trích tôi trong ngoài bất nhất?” Cô cố hết sức kiềm chế cảm xúc để giọng nói của mình không run rấy.

"Mục đích hôm nay đưa cô đến đây, chính là vì để cô nói chuyện hợp tác với Dư Quảng Bình." Tiêu Nghiễn Chi nhàn nhạt giễu cợt:

“Lúc trước hứa hẹn đủ trò, nói chịu được áp lực, hiện tại lại cảm thấy ủy khuất?”

Tiêu Nghiễn Chi nhìn Giang Ly, ánh mắt không chút cảm xúc: “Tự hiểu rõ lý do vì sao cô có mặt ở đây đi, chứ không phải bày ra ủy khuất, khóc lóc than vãn với tôi.”

Lông mi Giang Ly run rẩy.

Cô cắn chặt môi dưới đến mức có thể cảm nhận được mùi m.á.u giữa môi và răng.

Một lúc lâu sau, cô mới nghe thấy giọng nói của chính mình: “Tôi biết rồi, Tiêu tổng.”

Giang Ly ngước mắt lên, nhìn người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông này đã từng sủng cô đến tận trời, nhưng giờ lại bỏ rơi cô.

Hai tay Tiêu Nghiễn Chi đút vào trong túi, ngón tay thon dài hơi dùng sức, mặt ngoài lại nhìn không ra bất kỳ gợn sóng nào, giọng nói lanh lảnh: “Dư tổng vừa ký tên, gần như có thể kết thúc rồi.”

Giang Ly đờ đẫn gật đầu, cả người đều giống như mất hồn, nhấc chân định đi ra ngoài, lại bị một bàn tay to lớn của người đàn ông ngăn lại.

“Đem cái bộ dáng như quỷ này đi ra ngoài hả?” Giọng nói của người đàn ông không vui, ngón tay cái đặt lên môi cô:

“Soi gương nhìn lại bộ dáng của cô bây giờ đi.”

Giang Ly nghe lời ngẩng đầu, nhìn thấy đầu tóc cô rối bời, hai mắt đỏ hoe, vết son vừa mới tô thêm cũng đã phai màu, khóe miệng nhếch nhác.

Nhưng cô không có tâm trạng để sửa sang lại.



Đôi mắt Tiêu Nghiễn Chi nặng nề, không quan tâm gì nữa mà lấy son môi từ trong túi của cô ra.

Giọng nói của anh kiên định, yết hầu hơi lên xuống, nhìn không ra tâm tình d.a.o động gì:

“Đừng làm tôi mất mặt.”

Tiêu Nghiễn Chi nắm cằm cô, dùng khăn giấy lau đi phần son đã lem, sau đó chậm rãi tô son lên môi Giang Ly. Cho đến khi lớp son trở nên căng mọng và quyến rũ trở lại.

Nhìn đôi môi gần trong gang tấc, Tiêu Nghiễn Chi có chút khó kiểm soát được sự bình tĩnh của mình.

Hắn buông tay ra, nhưng thân hình lại từng chút, từng chút tới gần.

“Tiêu Nghiễn Chi, anh muốn làm gì?”

Giang Ly đột nhiên căng thẳng, hai mắt trợn to. Loại bầu không khí này nàng quá quen thuộc, còn chưa kịp nói thêm lời nào, môi của anh đã sắp chạm đến môi cô…

"Aaaaaa!"

Đột nhiên, bên ngoài toilet phát ra một tiếng thét chói tai của phụ nữ. Giang Ly có thể nghe thấy rõ ràng đó là tiếng của Tần Yểu Yểu.

Sự mập mờ trong mắt Tiêu Nghiễn Chi lập tức trở nên thanh tỉnh, không chút do dự đứng dậy, chạy về phía phòng riêng khi nãy.



Giang Ly vẫn đứng tại chỗ.

Cô mờ mịt ngẩng đầu lên, chờ ý thức được đã xảy ra chuyện gì, cô mới lấy lại tinh thần, cũng chạy theo.

Trong phòng riêng, Tần Yểu Yểu quần áo xộc xệch ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm chặt lấy mình, hai mắt đỏ hoe, giờ phút này đang khóc không ngừng.

Tiêu Nghiễn Chi ôm chặt lấy cô, áp sát bên tai cô dịu dàng dỗ dành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.