Da ở mu bàn tay bị chà xát đến rách, nhưng cô lại dường như không biết đau.
Bản thân Dư Quảng Bình là một tên biến thái, kể từ sau vụ tai nạn, hắn ta càng ngày càng nghiêm trọng. Phương thức đùa bỡn phụ nữ cũng trở nên biến thái và kinh tởm hơn, nổi tiếng là hay tra tấn phụ nữ.
Bị người như Dư Quảng Bình đụng chạm, Giang Ly cảm thấy như có sâu bọ đang bò khắp người.
Đứng trước gương, Giang Ly có thể nhìn thấy đôi ngươi đỏ bừng của mình, cùng sắc mặt tái nhợt có chút tiều tụy.
Cô thở dài một tiếng, cúi đầu lục lọi trong túi xách, cố gắng tô lại son môi để cải thiện sắc mặt, để lát nữa quay lại sẽ không có vẻ mệt mỏi như vậy nữa.
Ngay khi cô vừa trang điểm xong, trong gương đột nhiên xuất hiện thêm một gương mặt của người khác.
"Nếu cảm thấy ghê tởm, vừa rồi lại giả bộ bộ mặt lấy lòng kia là làm cho ai xem?"
Giọng nói của Tiêu Nghiễn Chi lạnh lùng, ngữ khí tản mạn: “Trước mặt một bộ dáng, sau lưng lại một bộ dáng khác. Diễn xuất thật đúng là xuất thần nhập hóa.”
"Chẳng lẽ đêm nay hắn muốn ngủ cùng cô, cô vẫn có thể chịu buồn nôn đi cùng hắn sao?"
Giang Ly rốt cuộc chịu không nổi nữa, xoay người dùng đôi mắt đỏ như m.á.u nhìn chằm chằm Tiêu Nghiễn Chi, mấy giây sau trong cổ họng mới phát ra âm thanh nức nở:
“Tiêu Nghiễn Chi, vì ai mà tôi phải làm như vậy?”
Nước mắt lưng tròng, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-me-nguoi-cua-tong-tai-vo-tinh/3738026/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.