Khoảnh khắc nhìn thấy Tần Yểu Yểu, Đoàn Dật Bác hơi khựng lại, cổ quái nhìn thoáng qua Tiêu Nghiễn Chi.
"Mẹ kiếp, ai đây?"
Đoàn Dật Bác bốc phát tính tình ngang ngược. Từ trước đến nay, hắn nói chuyện không cần nể nang bất cứ ai.
Vẻ mặt Đoàn Dật Bác thất vọng: “Không phải trước đó đã nói rồi sao? Đến khi sinh nhật tôi, cậu phải dẫn Giang Ly tới cùng chứ?”
Có thể thấy việc Tiêu Nghiễn Chi đưa Tần Yểu Yểu đến đây khiến Đoàn Dật bác rất không hài lòng.
Lời này vừa dứt, phòng riêng trở nên yên tĩnh, Tần Yểu Yểu vốn nhút nhát, giờ phút này cũng sững người, bất an cắn môi, giật giật ống tay áo của Tiêu Nghiễn Chi.
Tiêu Nghiễn Chi không chút để ý, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ Tần Yểu Yểu để trấn an, sau đó lạnh nhạt nói với Đoàn Dật Bác:
“Hôm nay đến chúc mừng sinh nhật cậu đều là người nhà, dẫn cô ấy đến làm gì.”
Đoàn Dật Bác cũng không khách khí hỏi lại: “Giang Ly không phải là người nhà sao?”
Anh nhíu mày, tức giận đến mức muốn gọi điện thoại cho Giang Ly, muốn gọi cô qua.
Vẻ mặt Tiêu Nghiễn Chi không có chút thay đổi, chỉ là giữa hai lông mày hơi cau lại.
Tần Yểu Yểu ngồi rất gần Tiêu Nghiễn Chi và có thể dễ dàng quan sát những thay đổi trên khuôn mặt anh.
Cô nhìn ra được, lúc nhắc tới Giang Ly, sắc mặt Tiêu Nghiễn Chi không dễ nhìn cho lắm.
Cô rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Nghiễn Chi, Đoàn thiếu hình như không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-me-nguoi-cua-tong-tai-vo-tinh/3679925/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.