Giang Ly ho khan khi cuối cùng cũng thoát khỏi vòng tay của Tiêu Nghiễn Chi, nước mắt vô thức rơi ra từ khóe mắt. Tiêu Nghiễn Chi híp mắt lại, giọng nói lạnh lẽo như băng:
"Giang Ly, cô đủ lông đủ cánh rồi nên muốn tự mở công ty à?"
Hắn hạ giọng, nụ cười châm biếm hiện rõ trên môi:
"Nếu cô thiếu tiền đến vậy, sao không tính tiền từng lần ngủ với tôi đi? Một lần một trăm triệu, thế nào? Cô làm không?"
Giọng điệu của hắn không hề che giấu sự khinh thường:
"Tranh thủ lúc tôi còn chưa chán cô, biết đâu cô vẫn kiếm được không ít."
Giang Ly im lặng trong chốc lát. Tiêu Nghiễn Chi tưởng rằng cô sẽ bị lời nói của hắn làm cho tức giận nhưng cô chỉ suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, nở một nụ cười tươi:
"Được, vậy phiền Tiêu tổng thanh toán cho lần này trước đi!"
Lòng tự trọng?
Cô còn cần gì lòng tự trọng nữa khi Tiêu Nghiễn Chi đã nói rằng cô không đáng có nó.
Tiêu Nghiễn Chi tức giận, quay người đóng sầm cửa rời đi.
Giang Ly ngồi trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà rất lâu, cho đến khi điện thoại di động rung lên. Là tin nhắn thông báo từ ngân hàng. Tài khoản của cô vừa được cộng thêm 100 triệu.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nhếch môi cười nhưng tiếng cười mang theo chút thê lương.
Cuộc sống của cô bây giờ chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-me-nguoi-cua-tong-tai-vo-tinh/3679924/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.