Chương trước
Chương sau
Portia cảm thấy máu đã rút cạn khỏi mặt cô.

“Vậy chuyện đó là thật”, cô thốt ra, những ngón tay cô bấm vào lớp sa tanh bóng mượt của chiếc túi.

“Rằng anh là một kẻ giết người? Rằng anh đã cướp đoạt mạng người để tồn tại? Anh ghét là tiêu tan những tư tưởng thời con gái của em về anh, em yêu, nhưng ở khía cạnh đó anh không khác gì hơn những người lính trong quân đội của Đức vua”.

Cô hít một hơi sâu để củng cố giọng của mình, “Em không nói về trận chiến. Em đang nói về những phụ nữ ở Charing Cross và Whitechapel”.

Tia sáng hài hước trong mắt anh tắt dần. Anh cau mày, “Những phụ nữ nào?”

“Bốn người phụ nữ đã chết kể từ khi anh quay lại Luân Đôn. Bốn người phụ nữ đã bị hút cạn đến giọt máu cuối cùng bởi một con quỷ tàn nhẫn”.

Cái cau mày của Julian hằn sâu hơn. Anh quay lưng đi hướng về phia lò sưởi gạch, “Những vụ giết người này xảy ra khi nào?”

“Vụ đầu tiên xảy ra hai tuần trước, vừa đúng khi Adrian nhận được tin báo rằng có người nhìn thấy anh ở Luân Đôn. Hai vụ tiếp theo diễn ra sau đó không lâu. Và chỉ vừa ba đêm trước, người phụ nữ thứ tư được tìm thấy trong một con ngõ phía sau nhà thờ Blessed Mary, thi thể của cô ấy vẫn còn ấm”.

Anh nhìn chăm chăm vào lò sưởi lạnh giá, bàn tay khóa lại phía sau lưng. “Em có hoàn toàn chắc chắn là họ bị giết bởi ma cà rồng hay không?”

“Không có chút nghi ngờ nào”, Portia nói với anh, giọng cô run rẫy với cảm xúc bị kiềm nén, “Và em có thể đảm bảo với anh những người phụ nữ này không phải những nạn nhân tự nguyện hăm hở từ bỏ chính mình cho nụ hôn của ma cà rồng đâu. Bàn tay họ nhuốm máu, những ngón tay bị rầy xước. Họ đã vật lộn rất kịch liệt và dũng cảm vì mạng sống của mình”. Mặc dù biết là điều điên rồ, nhưng cô dường như không thể ngăn mình nhích lại gần anh hơn, “Anh có làm việc đó không, Julian? Anh có tàn sát những tạo vật bất lực, tội nghiệp đó không?”

Anh quay lại và trợn đôi mắt với hàng mi đen lên với cô, “Em tin anh có thể phạm một tội ác như thế nhưng em vẫn tìm anh bằng được tối nay? Em có điên rồ đến mức đấy không?”

Làm thế nào cô có thể giải thích lòng trung thành không lay chuyển được của cô đối với anh? Niềm tin kiên định rằng anh sẽ không làm hại cô? Ngay cả khi cô biết chính xác là anh có thể. “Em không tin là anh sẽ làm tổn thương em”.

“Anh đã làm tổn thương em”. Ánh mắt nặng trũi của anh lướt qua cổ họng cô nhưng lẩn tránh ánh mắt của cô, “Em vẫn còn vết xẹo để chứng minh điều đó”.

Portia chạm những ngón tay của mình lên vết xẹo để làm chúng ngừng râm ran, ước giá như cô đã không bỏ lại dỉa băng cuốn cổ trong sòng bạc. Không có nó, cô cảm thấy bị phơi bày. Trần trụi.

Cô cố hạ tay xuống và nâng cằm lên, liều lĩnh đón nhận ánh mắt của anh, “Tối nay em đến đây bởi vì em phải chắc chắn rằng anh không giết những phụ nữ đó. Em là người đã cứu sống anh trong hầm mộ đó những năm trước đây. Nếu bây giờ anh cướp đoạt một mạng sống vô tội, thì em cũng phải có trách nhiệm như anh”.

Anh tiến đến gần hơn, bóng của anh bao trùm lên cô. Giọng anh là một bài hát ru khàn khàn, ở một độ cao hoàn hảo có thể lôi cuốn một phụ nữ đến với khoái cảm và cả cái chết. “Nhưng nếu anh đã giết họ thì sao? Nếu anh lén đi theo họ trong bóng đêm, bám theo từng bước chân của họ, đợi họ ngập ngừng hoặc vấp ngã để có thể biến họ thành của anh thì sao?” Chống hai tay lên khung cửa sổ phía sau lưng cô, anh cúi đầu xuống, chạm má vào má cô. Da thịt anh lẽ ra phải lạnh lẽo, nhưng nó lại ấm áp, bùng cháy với một cơn sốt đe dọa thiêu rụi mọi sự phòng thủ của cô. Khi đôi môi hé mở của anh chạm vào vùng da phủ lông tơ phía sau tai cô, một cơn run rẩy nguyên sơ bất chấp nỗi sợ hãi xuyên qua cô, “Điều gì ngăn anh không làm như thế với em?”

“Cái này”, cô thì thầm, ấn đầu nhọn của chiếc cọc gỗ vừa rút ra từ chiếc túi của mình vào trái tim anh.

Anh cứng đờ như một bức tượng. Cô chờ đợi anh sẽ giật lùi lại để cô có thể bắt đầu nghĩ đến chuyện hít thở lần nữa. Nhưng anh chỉ mở rộng vòng tay với vẻ đầu hàng, nụ cười của anh là một vũ khí đang sợ giống như cái cọc gỗ trong tay cô. “Nếu em đến đây để kết liễu anh, thì chúng ta hãy làm cho xong đi có được không? Trái tim anh, như em biết quá rõ, Mắt sáng, luôn luôn là của em nếu em yêu cầu. Hãy đóng cọc vào nó”.

Cô muốn tin anh nhưng cô cũng nghi ngờ anh đã dâng tặng chính trái tim đó cho vô số những phụ nữ khác, và rồi lại giật nó ra khỏi tay họ ngay khi họ giám vươn tay về phía nó – hoặc sáng hôm sau khi họ thức giấc trên giường của anh, choáng váng do bị mất máu nhưng thỏa mãn hơn cả những giấc mơ hoang dã nhất của họ.

“Nếu anh tha thiết với sự lãng quên nhiều như anh muốn em tin anh”, cô trả lời, “anh đơn giả chỉ cần đi dạo buổi sáng trong ánh mặt trời thôi mà”.

Bất chấp nụ cười giả tạo của anh, mắt Julian trở nên nghiêm tranh đến kỳ lạ. “Em có để tang anh sau khi anh ra đi không? Em có phớt lờ mọi gã đàn ông cố gắng giành được trái tim em và phung phí tuổi trẻ của mình để khóc trên mộ anh không?”

“Không”, cô ngọt ngào đáp lại, “nhưng nếu một trong những kẻ say mê nồng nhiệt hơn tặng em một con mèo, em có thể nghĩ đến việc anh nói”.

“Có lẽ anh nên để lại cho em thứ gì khác để tưởng nhớ anh”. Phớt lờ sức ép của chiếc cọc trên xương ngực dễ tổn thương của mình, anh nghiêng lại gần cô hơn nữa.

Khi mùi vị quyến rũ của rượu, xà phòng và thuốc lá bao phủ cô, Portia cảm thấy môi cô mở ra và mắt cô bắt đầu khép lại ngược với ý chí. Đó là tất cả sự xao nhãng Julian cần. Với một cử động nhanh đến hoa mắt, anh đã lấy được cả chiếc cọc và cái túi của cô, cô chỉ còn bàn tay trống không.

Khi anh lùi khỏi cô, anh theo mùi hương quyến rũ của anh, Portia tựa đầu vào bậu cửa, thổi một lọn tóc tung ra khỏi mắt, “Như thế là không đang hoàng lắm, anh không nghĩ thế sao?”

Nhìn cô với vẻ không tin, anh giơ chiếc cọc lên. “Đàng hoàng hơn là em đe dọa đâm vào anh với chiếc cọc nhọn chứ?”

Cô nhún vai, cái khịt mũi đáng yêu của cô còn xa lắm với vẻ hối lỗi. “Mọi quý cô có mọi quyền để bảo vệ mình trước những tiếp cận không mong đợi. Và những tạo vật của bóng đêm”.

Rõ ràng anh không tranh cãi với cô về điều đó vì anh chỉ đơn giản đặt chiếc cọc và chiếc túi xuống bàn rồi bắt đầu xem xét phía bên trong. Bàn tay anh tìm thấy một chai nước hoa nhỏ xinh đã trở nên rất phổ biến với những quý cô trẻ.

“Ồ, em không để ý đến cái đó đâu”, Portia nhanh nhảu nói khi anh rút nắp chai và đưa nó lên mũi, “Đó là chai nước hoa oải hương…”

Cô nhăn nhó khi anh giật bắn mình vì chất chứa trong chai và nhe răng cùng với cái nhăn mặt không chú tâm.

Anh đóng nút chai lại và bắn cho cô một cái nhìn trách móc, “Không có gì kích động trí tưởng tượng của một chàng trai trẻ bằng một giọt nước thánh chấm sau tai”.

Anh cẩn thận để cái chai sang một bên trước khi lại thò tay vào trong túi. Anh được thưởng cho công cuộc cướp phá xuất sắc của túi lụa với một cái cọc thu nhỏ không lớn hơn một cái bút lông, một dấu chữ thập có vỏ, ba sợi dây da với chiều dài khác nhau, và một khẩu súng lục cán cẩn ngọc trai kích cỡ chỉ đủ để lấp một viên đạn.

Nghiên cứu những món vũ khí nho nhỏ lần lượt được bày ra trên bàn, Julian lắc đầu, “Chuẩn bị cho tất cả những tình huống có thể xảy ra à, em yêu?”

Portia thậm chí không cố giấu nụ cười điệu đàng của mình, “Anh nên nhìn thấy việc em có thể làm với một cái ghim cài mũ”.

“Em chứa đựng đầy ấp sự ngạc nhiên, đúng không cưng?” Ánh mắt của anh lướt một đường chầm chậm từ vạt áo gọn gàng của chiếc váy đến đôi giày da dê nhỏ xinh của cô, “Thế em đang cất giấu những vú khí gì dưới đấy?”

“Giữ khoảng cách và anh sẽ không phải tìm ra nữa”.

“Anh cho rằng anh trai anh đã thuê em vào làm cho công ty săn lùng ma cà rồng của anh ấy?”

Cô cụp mắt xuống, “Không chính xác. Ừm, ít nhất thì chưa” cô sửa lại, “Nhưng em tin rằng chỉ là vấn đề thời gian trước khi anh ấy nhận ra em có thể là một bảo bối đáng giá như thế nào”.

Anh quan sát cô với vẻ ngưỡng mộ miễn cưỡng, “Và nghĩ xem anh đã lo lắng những gã phóng đãng ở sòng bạc có thể làm gì với em. Lẽ ra anh nên lo lắng về việc em có thể làm gì với họ”.Anh lướt tay dọc theo chiều dài của cái cọc gỗ. “Hoặc em có thể làm gì với anh”.

Portia giật ánh mắt khỏi những ngón tay dài và thanh nhã đang cuốn quanh cái cọc gỗ trơn nhẵn, mặt cô đỏ đến tận chân tóc. “Nếu tối nay em đến đây để đâm anh, anh đã trở thành cát bụi rồi”.

“Hoặc anh có thêm thức ăn cho bữa tối để nhắm cùng với rượu”. Ánh sáng giễu cợt trong đôi mắt anh không thể nói anh đang trêu ghẹo hay đe dọa cô.

Cô trao cho anh một nụ cười vui vẻ, “Nếu anh đói, em sẵn sàng chạy xuống cửa hàng thịt gần nhất và mua cho anh một ít thịt bò nướng tái và một chút pa-tê cật ngon lành”.

“Anh có thứ tươi ngon hơn trong đầu”. Ánh mắt anh mơn man cổ họng cô lần nữa, “Thứ gì đó ngọt ngào hơn”.

Nụ cưởi của cô tắt ngấm, “Đấy có phải là thứ anh đang tìm kiếm khi anh giết những người phụ nữ đó không?”

“Đấy có phải là điều em tin không?”

“Em không biết”, cô thú nhận, rồi quay lại với cái cửa sổ và kéo tấm rèm sang một bên để lẩn tránh ánh mắt xuyên thấu của anh.

Một người đàn ông đang hòa mình trong bóng tối bao trùm con ngõ phía dưới.

“Cái gì thế?” Cảnh giác ngay lập tức, Julian lao đến phía sau cô, khiến cho những sợi tóc tơ sau cổ cô run rẫy.

Anh nhìn qua đầu cô, cả hai người họ đều đứng sau cửa sổ đủ để không bị nhìn thấy từ con ngõ bên dưới. Đôi vai oai vệ bên dưới lớp áo choàng của người xâm nhập đặc biệt dễ nhận ra cũng như cây ba-toong được nắm chặt trong bàn tay mạnh mẽ của anh ta. Chỉ cần một cái giật khéo léo của cổ tay, một cây ba-toong có thể trở thành cây gậy chết người.

“Anh trai anh đúng là dễ đoán”, Julian lẩm bẩm, hơi thở của anh ở ngay sát tai cô. “Anh đã nghĩ rằng việc anh ấy đến thăm chỉ là vấn đề thời gian”.

“Đây có lẽ không phải là cuộc viếng thăm xã giao”. Portia đoán khi xuất hiện thêm một bóng người gầy và cao lêu khêu quen thuộc của người đàn ông thứ hai gia nhập cùng Adrian.

Alastair Larkin là một cựu cảnh sát và đã là bạn thân nhất của Adrian ở Oxford. Hai người đàn ông đã xa cách nhiều năm cho đến khi Caroline xuất hiện trong cuộc đời họ và mang họ lại gần với nhau với mục đích trả thù Victor Duvalier, Tên ma cà rồng không những đánh cắp linh hồn của Julian mà còn giết chết tình yêu đầu tên của Adrian, Eloisa Markham. Larkin cũng ngẫu nhiên trở thành người hợp tác với Adrian trong nỗ lực săn lùng ma cà rồng – và là một anh rể khác của Portia, người cha yêu thương của hai đứa cháu sinh đôi của cô.

Khi hai người đàn ông trao đổi ngắn gọn, sau đó tiếp tục tiến vầ phía tòa nhà, bóng của họ vẫn hắt lên tường, Portia quay ngoắt lại đối diện với Julian, xòe một bàn tay áp vào ngực anh, “Không có thời gian để phun phí. Chúng ta phải ra khỏi đây ngay bây giờ!”

Anh nắm lấy tay cô, thấy buồn cười bởi vẻ khẩn trương của cô, “Anh cảm động bởi sự quan tâm của em, em yêu, nhưng thực sự không cần thiết phải cấp bách như thế. Adrian sẽ làm gì? Cho anh một bài giáo huấn nghêm khắc vì đã không viết thư? Anh ấy luôn biết anh luôn là một người lười biếng”.

“Em e rằng anh ấy không đến đây để giáo huấn anh đâu”, cô nhăn nhó thông báo với anh.

“Vậy anh ấy sẽ làm gì – không nhận mặt anh? Cắt bỏ quyền thừa kế của anh? Em không thể tượng tượng ra anh ấy hùng hổ tiến vào đây trong cơn thịnh nộ tột cùng và tuyên bố: ‘Ngươi không còn là em trai ta nữa nữa! Đối với ta ngươi đã chết rồi!’ sao?”

Khi thấy Portia thậm chí không cả hé một nụ cười trước lời nói tếu táo của anh, anh cứng người lại. Mặc dù nụ cười gượng gạo của anh vẫn cón lưu lại, nó không còn chạm đếm màu đen lấp lánh trong mắt anh nữa, “Vậy là lý trí thông thường của anh trai anh cuối cùng đã vượt qua tình cảm ủy mị đối với bổn phận anh em”. Anh nhún một vai với vẻ hờ hững, “Anh khó có thể đổ lỗi cho anh ấy, em biết mà. Anh ấy nên đâm một cái cọc vào trái tim đen của anh trong những năm trước đây khi Duvalier vừa mới lấy cắp linh hồn anh. Nó sẽ giải thoát cho cả hai bọn anh khỏi rất nhiều phiền toái”.

Portia nắm lấy cánh tay anh và cố kéo anh tránh xa cửa sổ, “Anh không thấy sao? Chúng ta phải đi! Trước khi quá muộn!”

Anh có vẻ như sắp véo mũi cô, “Giờ đã quá muộn đối với anh, em yêu à. Thế nên tại sao em không chạy đi trước khi em kiếm được một bài giáo huấn từ Adrian nữa? Không cần phải cuốn lên vì anh. Đây không phải là cuộc bố ráp thắp đuốc đầu tiên anh từng đối mặt”.

Nghe thấy tiếng cười ầm ĩ mói, Portia quay lại cửa sổ và nâng tấm rèm vải nhiễu lên lần nữa, “Em ngờ rằng kia mới là một cuộc bố ráp thắp đuốc”, cô nói không khi chỉ về cuối con ngõ trước mặt.

Một gã đàn ông cao với cái mũi nhỏ và môi trên luôn cong thành một nụ cười chế nhạo đang hùng hổ tiến vào con ngõ, theo sau là ít nhất một tá tay sai trông có vẻ hung dữ, vài người trong số họ thực sự cầm theo những ngọn đuốc.

“Wallingford!” Julian thốt lên, thêm vào một tiếng nguyền rủa khi anh trai anh và Larkin di chuyển để ngăn những người mới đến. “Anh đã hi vọng gã khốn đó cho anh thêm một đêm tự do trước khi hắn đến quẳng anh vào nhà tù dành cho những con nợ”.

Cô giật mạnh anh lần nữa, “Có lẽ nếu anh ta không bắt gặp anh là tình với vợ chưa cưới của anh ta vào bữa tiệc đính hôn của họ, anh ta sẽ có được một chút lòng nhân đạo”.

Julian chuyển ánh mắt chỉ trích sang cô, “Em đã đứng trong công viên sáng nay, đúng không? Anh biết vì anh ngửi thấy em mà”. Anh kéo một lọn tóc từ mái tóc bới trên đỉnh đầu của cô và đưa lên mũi. Mũi anh nở ra như thể anh đang uống vào mùi hương khó nắm bắt nào đó lần nữa.

Mùi hương của con mồi của anh.

Tiếng la hét từ con ngõ vang lên khi những người đàn ông từ bỏ tất cả sự kính đáo giả vờ. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của cô, Julian bước qua và ngồi xuống chiếc ghế bành, vắt chéo đôi chân như thể anh không hề có ý định động đậy trong một thế kỷ nữa.

“Anh định làm gì?” Cô hỏi. “Ngồi đó và đỡi Adrian lao lên đây đóng cọc anh?”

Anh cọ móng tay lên măng-séc áo sơ mi, “Nếu đó là niềm vui sướng của anh ấy”.

“Và nếu Wallingford có anh trước?”

“Nhà tù của những con nợ sẽ không quá tệ”, anh vui vẻ nói, “Nó luôn tăm tối và có rất nhiều máu”.

Sự tức tối của Portia cuối cùng đã trào lên thành cơn giận dữ, “Đó là lý do anh trở lại Luân Đôn à? Bởi vì anh mệt mỏi khi khêu khích những người đàn ông không thể giết anh bằng cách thức anh đấu súng tay đôi? Bởi vì anh biết Adrian cuối cùng sẽ tìm anh và làm cái việc mà anh không có can đảm để làm?”

Để trả lời, anh chỉ nhìn cô chằm chằm, không nháy mắt, như một con cú hay một sinh vật nào đó còn nguy hiểm hơn nhều con thú săn đêm.

“Anh có nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra cho em nếu anh ở lại không?” Cô hỏi. “Anh có thể bị tiêu diệt nhưng em cũng sẽ bị hủy hoại”.

Một dấu hiệu không thoải mái thoáng qua mắt anh, “Em đang nói về cái gì?”

“Nếu em bị nhìn thấy ở đây, trong căn họ thuê này với anh”, cô trả lời, cả gan trao cho cái giường lộn xộn một ánh mắt khiêu khích, “danh tiếng của em sẽ không còn gì nữa”.

Mắt anh nhíu lại, “Trông em không có chút lo lắng nào về danh tiếng của mình khi em đi vào sòng bạc đó mới chỉ một lúc trước đây”.

“Không ai ở đó biết em. Nhưng hầu tước của Wallingford là một người rất có quyền lực và ảnh hưởng. Một khi anh ta lan truyền những lời bàn tán rằng em vợ của tử tước Trevelyan đã giao thiệp với em trai ruột của tử tước, một kẻ không biết xấu hổ, không bao giờ làm việc gì tốt và là một kẻ phóng đãng có tiếng….”

“Em quên mất con quỷ hút máu”, anh xem vào.

Cô tiếp tục như thể anh không nói gì, “….sẽ không có một tử tước hay bá tước giàu có nào cầu hôn em nữa, không có nửa tá em bé để giữ em lại trong phòng trẻ”. Cô thở dài, vờ khoác lên vẻ cam chịu bi kịch giống như cô đã từng một lần sử dụng để dụ dỗ Caroline mua cho cô một dãi ruy băng dài xinh xắn mà họ thực sự không thể trả nổi. “Em cho là em không có lựa chọn nào khác ngoài việc sẵn sàng làm nhân tình của người đàn ông nào đó như Wallingford chẳng hạn. Em chắc chắn anh ta là một ông chủ tàn nhẫn và đòi hỏi, nhưng có lẽ rồi đến lúc, em cũng học được cách làm hài lòng anh ta”.

Julian lướt qua phòng với một tốc độ chóng mặt, tay túm lấy cô. Khi anh kéo cô về phía của, anh bắn cho cô một cái nhìn đầy giận dữ đang được kìm chế, “Anh hoàn toàn sẵn lòng trả lời với Chúa về những tội ác của mình, nhưng anh sẽ bị nguyền rủa nếu anh để em bị trừng phạt bởi một tội ác mà anh chưa được vui sướng phạm phải tối nay”.

***

Khi Julian lao xuống cầu thang tối mò, tay của anh vẫn nắm chặt tay cô, Portia vật lộn để theo kịp anh. Trước khi họ có thể chạy hết được cầu thang thứ nhất, một tiếng động lớn vang lên từ bên dưới. Anh khựng lại, đưa tay ra sau để đỡ cô trước khi có thể lao sầm vào anh. Qua những tiếng thở hỗn hển sợ hãi của mình, Portia nghe thấy tiếng lịch kịch không thể nhầm lẫn của những bàn chân đi giày trên cầu thang. Họ đi lần lữa quá lâu. Con đường trốn thoát duy nhất của họ đã bị cắt đứt.

Julian quay ngoắt lại, kéo cô quay lại nhịp cầu thang hẹp quanh co và đi qua cánh cửa phòng thuê của anh. Họ đi lên mãi cho đến khi lao qua một cánh cửa gỗ xập xệ và đứng trên mái nhà.

Một luồng không khí buốt giá thổi búi tóc dày của Portia rơi khỏi những cái cặp ghim, nhắc cô nhớ rằng cô đã để mũ, áo choàng và tất cả những vũ khí của cô trong phòng Julian, đặt cô dưới sự nhân từ của thời tiết và anh. Nhưng thay vì sợ, một luồng hưng phấn kỳ lạ chảy tràn trong tĩnh mạch cô.

Một lớp tuyết mỏng bám lấy những mũ chụp ống khói và thân ống. Những bông tuyết lấp lánh nhảy múa trong ánh trăng chập chờn, rồi bay tan tác bởi những luồng gió. Mặc dù cô đã thề với anh rằng cô sẽ từ bỏ tất cả những tưởng tượng của thời thơ ấu, Portia không thể không cảm thấy dường như cô đã rơi vào vương quốc thần tiên quyến rũ nào đó, vừa đẹp đẽ vừa nguy hiểm.

Khi còn là một đứa trẻ, cô đẽ tin rằng một vương quốc như thế phải được trị vì bởi một hoàng tử tóc vàng, người sẽ cứu cô khỏi mọi đe dọa. Nhưng ở đây, cô đang chạy, tay trong tay trong đêm tối với hoàng tử bóng đêm, người có lẽ sẽ mang cả sự tàn phá cũng như giải cứu.

Họ dừng khựng lại ở gó mái nhà. Với lớp tuyết phủ lên những gì bẩn thỉu và cáu bồ hóng, thành phố trải dài trước mắt họ như đường chân tường của một lâu đài khổng lồ, mái nhà kế bên cách một khoảng không thể nhảy qua được.

Những tiếng la hét giận dữ và tiếng bước chân to dần lên. Trong vài giây, những người đuổi theo Julian sẽ đuổi kịp họ.

Chòng chành trong vòng tay anh trên mép của vách nhà rộng ngoác đó, một tiếng cười hồi hộp nổ ra trong cổ họng Portia. “Nhiều năm Adrian đã nghe những tin đồn đại về những ma cà rồng sở hữu khả năng biến họ thành dơi.Thật tiếc anh không phải một trong số họ”.

Không một cơn run rẫy không kìm chế được tấn công cô, Julian kéo cô vào vòng tay của mình, lấy cơ thể mình che cho cô khỏi cơn gió. Anh vuốt tóc ra khỏi mắt cô, ánh mắt anh thật nồng nhiệt, “Nói với họ rằng em đến đây tìm anh, nhưng anh đã đi khỏi. Rằng anh chạy khỏi Luân Đôn để tránh cơn giận của Wallingford và anh sẽ không gây phiền phức cho họ nữa. Nói với họ rằng em đến đây để thuyết phục anh về nhà. Vì em biết sự bất hòa giữa anh và Adrian đang ảnh hưởng đến chị gái em và những người còn lại trong gia đình. Em sẽ không thể lừa gạt Adrian nhưng Wallingford sẽ tin em. Em có thể trở thành một diễn viên nhỏ bé đầy sức thuyết phục khi em muốn.”

Portia định phản đối, nhưng lại thôi, cô nhận ra rằng không có ích gì, “Nhưng anh sẽ đi đâu? Làm thế nào…” cô bỏ dở, ra hiệu về phía khoảng không đầy sao của bầu trời đêm.

Góc miệng của anh nhếch lên thành một nụ cười buồn bã. “Trước khi bị Adrian tiêu điệt, Duvalier tặng anh một lời khuyên chí lý. Hắn nói với anh rằng anh là một tên ngốc mới không tận dụng những món quà đen tối của mình”.

Như thể chia sẽ sự đen tối và vô giá nhất của những món quà này, anh cúi đầu xuống với cô. Và cùng với tuyết và ánh sao xoay quanh, với thảm họa đang bám sát trên những bước chân mang giày, anh hôn cô.

Đây không phỉa là cuộc cướp phá quyến rũ đầy khéo léo được thiết kế bởi tối đa hóa ham muốn của cô. Lần này anh chiếm lấy những gì anh muốn, những gì anh khao khát. Lưỡi anh quét qua miệng cô, chiếm hữu nó, chiếm hữu cô, với một niềm đam mê và sức mạnh đe dọa xé toạc linh hồn ra khỏi cô. Nếu cô có một cái cọc trong một tay và một khẩu súng ở tay kia, cô cũng không thể bảo vệ mình trước một cuộc tấn công đầy đam mê như thế này. Và cô cũng không muốn thế.

Julian rên lên và cô níu chặt áo anh, trả lời tiếng gọi quyến rũ đó với một tiếng rên rỉ sâu trong cổ họng bằng một giọng mà cô còn không nhận ra là của mình. Tiếng rên rĩ đó biến thành một tiếng kêu sợ hãi bất lực khi anh ngừng hôn cô và nhẹ nhàng đẩy cô ra xa khỏi anh.

Mắt cô vụt mở vừa đúng lúc anh quay đi và nhảy thẳng qua mép mái nhà. Trước khi tiếng hét trong cổ họng cô có thể nổ ra, anh đã biến mất trong bầu không khí loãng. Một bóng đen vụt lên qua mái nhà, quăng mình vào bầu trời đêm. Portia đứng đó há hốc miệng, quan sát khi nó lượn một vòng duyên dáng, sau đó đập cánh bay thẳng về phía mặt trăng hình lưỡi liềm mỏng.

Giũ mình khỏi cơn sốc, cô khum tay quanh miệng và hét lên, “Đừng ăn ai nhé!”

Đó có thể chỉ là một trò lừa bịp của gió nhưng cô gần như có thể thề rằng cô nghe thấy giọng nam trung trầm ấm của Julian bay ngược về phía cô với một tiếng cười vang, “Đừng mè nheo!”

Tiếp đó cánh cửa sau lưng cô bật mở và cô không còn gì để làm ngoài việc quay lại đối diện với cuộc bố ráp thắp đuốc và cái cay mày sấm sét của ông anh rể.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.