"Thằng nhóc, mày tưởng hai đứa mày có thể giành được với bọn tao à?"
Tên đàn ông thô tục thấp bé dẫn người đến muốn trực tiếp xử lý Trần Bình, mà những người khác thì phân tán ra, có người phụ trách đối phó với Sư Chấn Thiên, có người phụ trách đối phó với yêu thú.
Nếu như Trần Bình không đấu lại bọn họ, cũng chỉ có thể rơi vào cảnh hung hăng bị đánh một trận, thậm chí có thể chỉ còn nửa cái mạng.
"Không phải là muốn con yêu thú này à? Cho các người là được chứ gì?"
Trần Bình đột nhiên thay đổi, nhìn dáng vẻ như là muốn thỏa hiệp với đám người này.
Nghe vậy, vẻ mặt của mọi người đều trở nên có chút nghi hoặc, bọn họ thực sự nghĩ mãi không ra vì sao Trần | Bình lại lựa chọn thỏa hiệp.
Chẳng lẽ Trần Bình cảm thấy bọn họ quá lợi hại, cho nên không dám tiếp tục nhắm vào mình nữa rồi? Mặc dù tên đàn ông thấp bé nghĩ không ra, nhưng mà trên mặt anh ta vẫn nở một nụ cười xán lạn.
"Ha ha, sớm biết thế sao lúc đầu còn cứng, nếu mày biết điều sớm thì tao cũng sẽ không cho người bao vây mày lại!".
Anh ta nghĩ rằng Trần Bình sợ mình, cho nên nụ cười trên mặt càng thêm tươi.
Trần Bình đứng cạnh yên lặng mỉm cười, liếc mắt ra hiệu cho Sư Chấn Thiên một cái, hai người lập tức lùi qua một bên.
Sư Chấn Thiên cũng lặng lẽ nhìn anh, cũng không nói nhiều cái gì.
Thật ra trong lòng Sư Chấn Thiên cũng biết rõ lúc này Trần Bình đang suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1694158/chuong-2767.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.