Cậu ta chỉ muốn sống sót thôi.
"Cái gì, sư phụ là đồ đệ của thầy?"
Hoa Vân Doanh không nhịn được khiếp sợ mà lên tiếng.
Cô Cô bé có năng mở cũng không ngờ lại gặp được chuyện trùng hợp đến vậy.
"Con còn không tin thì hai hôm nay ta gọi ông ta ra cho con xem, ta đoán ông ta cũng sắp bế quan xong rồi."
- Loạn lão đã bế quan được một thời gian dài rồi, tin rằng ông ta đã học được, nghiên cứu triệt để thứ kia rồi.
Hoa Vân Doanh lập tức gật đầu, cô bé đúng là muốn nhìn thấy sự phụ.
Mấy năm gần đây, mặc dù Hoa Vân Doanh có thân phận là cô chủ nhà giàu, nhưng cho tới nay đều đi theo sự phụ học tập, cho nên tình cảm sự đồ của hai người rất tốt.
Lần này không hiểu sao sư phụ mất tích, làm
cho Hoa Vân Doanh đau lòng một thời gian dài.
Bây giờ cuối cùng cũng có tin tức của sự phụ, Hoa Vân Doanh đương nhiên vô cùng vui vẻ.
"Đã vậy, thì con chính là đồ tôn của người rồi! Tham kiến sự tôn!"
Hoa Vân Doanh cũng không chút khách khí, lập tức bái mình thật sâu trước mặt Trần Bình.
Thấy dáng vẻ này của đối phương, Trần Bình không nhịn được mỉm cười hài lòng.
"Hoa Vân Doanh, đề sự phụ thay con quyết định việc tu hành của con đi."
"Con cứ tùy tiện tìm một gian phòng ở, hai hôm nữa ông ta sẽ ra liên hệ với con."
Trần Bình nhanh chóng sắp xếp xong xuôi cho Hoa Vân Doanh, dù sao Hoa Vân Doanh cũng là đệ tử của tên đồ đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1694097/chuong-2706.html