Trần Bình liếc mắt ra hiệu cho Sư Chấn Thiên đến giải thích.
| "Đám nhóc này nghe tôi nói đây, dựa theo logic của người bình thường, linh căn đơn tính thì tốc độ tu hành càng nhanh, cũng coi như là càng tốt."
| "Bởi vì nếu như các cô cậu có nhiều loại linh căn, sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian đi phát triển
chúng."
"Ví dụ như người tu hành có một linh căn thì cần mười năm tụ mới có thể đạt tới một cảnh giời, mà người có nhiều linh căn thì phải mất ba mươi, bốn mươi năm!"
| "Cho nên không đủ thời gian và tài nguyên gia tộc ủng hộ, thì người nhiều linh căn sẽ thành kẻ vô dụng."
Nghe vậy, mọi người cũng hiểu một chút. | Lời giải thích của Trần Bình làm cho tất cả mọi người đều hưng phấn, bọn họ không ngờ
mình là người có nhiều hơn một linh căn.
Trên mặt Cổ Nhạc Nhạc lộ ra nụ cười sán lạn, trong lòng cậu rõ ràng, Trần Bình chắc chắn sẽ không keo kiệt vụ tài nguyên.
| "Mấy đứa là ai? Đến từ đâu, thành thật khai báo ra, chỗ này của tôi nhất định phải khai báo rõ ràng thân phận của đệ tử."
- Trần Bình hờ hững lên tiếng, anh cảm giác Cổ Nhạc Nhạc hẳn không có thân phận đặc biệt gì, có điều cô nhóc kia thì khó nói, đối phương tuyệt đối không phải sinh ra trong gia đình bình thường.
"Trước kia trong trận yêu thú hoàng hành, tôi lang thang ở Hoàng Thành." - "Nếu không biết luyện đan thì tôi sớm đã chết đói rồi."
| Cổ Nhạc Nhạc cũng không quan tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1694096/chuong-2705.html