Giữa trưa ngày hôm sau, Nặc Nhất tỉnh ngủ, lại ung dung mở cửa lớn.
| Lần này bọn họ nhìn thấy đám người xếp hàng từ tàng bảo lâu cho tới cuối con phố.
"Chúng ta muốn mua một chiếc nhẫn trữ vật!"
Ngay khi nhìn thấy Nặc Nhất mở cửa, mọi người bắt đầu la hét ầm ĩ.
- Mọi người đều muốn có chiếc nhẫn này, nhưng số lượng có hạn, và họ biết rằng mình đã xếp hàng chậm.
Nhưng ai cũng muốn tranh thủ một chút, lỡ như hôm nay đối phương không hạn định số lượng bán ra thì sao?
| Nặc Nhất không để ý quá nhiều, trực tiếp | mời năm người đầu tiên vào.
Họ luôn chú ý đến nội quy, nếu nói năm người thì chỉ bán cho năm người.
Mấy người này cũng đã cải trang, ăn mặc một phen, Trần Bình tùy tiện đưa cho bọn họ mỗi người một viên đan dịch dung, bảo đám người này đi ra từ phía sau.
| Cầm được món đồ trân quý này, bị người có tâm tư riêng để mắt tới là chuyện bình thường.
Trần Bình phải đảm bảo là, bọn họ cầm được nhẫn rồi, đi ra ngoài sẽ không bị người khác để mắt tới.
Đương nhiên, ra khỏi con phố này là coi như không phải do mình quản.
Mấy người xếp hàng trước mặt đều chờ từ hôm qua, bọn họ đều do con em nhà giàu phái tới, cầm được những chiếc nhẫn này liền nhanh chóng rời đi. Hoa A O
Mà mấy người của thế lực lớn kia căn bản cũng không xếp hàng được.
Bây giờ bọn họ còn bị chèn ra phía sau, vốn không có một chút cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1694064/chuong-2673.html