Với cả bọn họ cũng không lo đồ của mình bị người xấu ngấp nghé, các loại trân bảo đều giấu
trong không gian khác nhau trong nhẫn, ai cũng đừng hòng tùy tiện cầm tới.
Lúc này, Tường Tử cũng đã sớm lâm vào trạng thái nằm mơ, anh ta hận không thể nhanh chóng lấy được nhấn vào tay.
Mà Hám Thừa Phong cũng thế, bây giờ tâm trạng ông ta có chút chờ mong, ông ta tin rằng dựa vào sức lực của mình, muốn có được nhẫn trữ đồ là chuyện dễ như lật bàn tay.
Cổ Tiêu Thị ngồi một bên cũng tỏ vẻ ước ao.
Cô ta không ngờ Trần Bình lại có thể bán ra thứ đồ này.
"Hay là ngày mai em cũng đi xếp hàng, người ta cũng muốn có một cái!" Cô Tiêu Thị ngồi một bên nũng nịu nói, liếc mắt đưa tình.
Nghe Cổ Tiêu Thị nói xong, Hám Thừa Phong không nói hai lời, trực tiếp phất tay.
"Yên tâm đi, anh cho người đi xếp hàng, anh muốn mua hết tất cả nhẫn vào tay mới được.
Trong lòng Hám Thừa Phong hiểu, loại trên bảo tuyệt thế này nhất định sẽ có vô số người điên cuồng cướp đoạt.
Cho nên ông ta phải ra tay trước.
"Cái tên ngu xuẩn này, có phải không biết rõ thứ này đắt cỡ nào không?"
"Đỗ quý như vậy mà anh ta chỉ bán với giá mấy chục nghìn nguyên thạch, đúng là tức cười!"
| Hám Thừa Phong không nhịn được cười nhạo Trần Bình, dựa vào khối tài sản của ông ta
mà mua lại những chiếc nhẫn trữ đồ này, quả thực chỉ là chuyện còn con.
Lúc này, Hám Thừa Phong đang nắm chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1694063/chuong-2672.html