Tất cả những loại thuốc này đều có thề chữa bệnh cho các người tu hành, cậu ta lại thực sự đã mang chúng cho người thường sử dụng.
Mặc dù chúng đã được pha loãng đúng cách, nhưng đối với ông ta mà nói cũng là phung chí của trời.
Làm sao người phàm lại xứng đáng có được loại thuốc tốt như vậy, cho dù họ có vấn đề về thể chất, họ cũng nên tự sinh tự diệt mới đúng chứ.
Chính vì những hành động này của Trần Nãi Hoàng đã khiến bản thân Hám Thừa Phong rất bất bình, bọn họ sẽ trực tiếp bắt tên nhóc thúi này đi.
Không ngờ, bọn họ còn chưa kịp chuyền người đi thì nhóm người kia đã tới cửa rồi.
Rơi vào đường cùng, họ chỉ có thể rời đi càng sớm càng tốt, để tránh gặp phải phiền phức thêm.
Ngay cả chủ tiệm trong cửa hàng đó cũng đã bị bọn họ dùng tiền sơ tán đi rồi.
"Mau chuẩn bị thứ tôi muốn, lát nữa tôi phải đi tìm bọn họ."
Hám Thừa Phong cũng cảm thấy mình hơi thiếu kiên nhẫn, ông ta vô cùng chán nản khi nghĩ đến việc để một chiếc bánh ngọt chạy đi như vậy, tâm trạng ông ta cực kỳ phiền muộn.
Bóng đen nhẹ gật đầu và biến mất khỏi phòng.
Nếu Trần Bình có mặt, anh chắc chắn sẽ nhận ra bóng đen này là Tường Tử.
Không lâu sau, những món quà khác nhau của Hám Thừa Phong đã chuẩn bị xong, ông ta ngay lập tức vẻ mặt tươi cười dẫn theo Tường Từ và đến lối vào của Tàng bảo lâu.
Vào lúc này, Trần Bình đang nói chuyện với mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1694036/chuong-2645.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.