Trần Bình nhìn thấy bộ dáng cần thận dè dặt của đối phương, nhịn không được nð nụ cười, không phải chỉ là một tờ giấy thôi sao? Thế mà cũng có thể làm cho đám người này đam mê như vậy.
Anh cũng không nói thêm gì nữa, mà trực tiếp đi về phía Tàng Bảo Lâu mới mờ.
Tàng Bảo Lâu hiện tại còn chưa chính thức mỡ cửa, vẫn còn trong giai đoạn sửa sang.
Nặc Nhất cũng quyết định làm trò bịp bợm, mới nên mới nháo ra động tĩnh lớn như vậy.
Trần Bình đi tới Tàng Bảo Lâu, thấy được những phong cách trang hoàng quen thuộc, nhịn không được cười lên, không hồ là tới từ xã hội hiện đại, tất cả phong cách đều có vẻ vui tai vui mắt như vậy.
Trần Bình không cố ý che giấu khí tức của mình, lúc anh vừa tới cửa tiệm, Nặc Nhất đã cảm nhận được.
Cô ta nhanh chóng dẫn một đám người xông ra, mừng rỡ như điên nhìn chằm chằm Trần Bình.
"Lão đại, anh cuối cùng cũng đến rồi, chúng tôi đợi anh khá lâu rồi đó!" Nặc Nhất có chút hưng phấn mỡ miệng nói, vì có thể tới nơi này phát triển trước, bọn họ đều là gấp rút toàn lực ứng phó, sắp tắt thờ đến nơi rồi.
Đứng cạnh Nặc Nhất là một cậu nhóc có chút non nớt.
"Nhóc Nãi Hoàng, cháu ở bên này phát triển không tệ nha."
Trần Bình nhịn không được sờ sð đầu đối phương.
Đứa trẻ này không có tên, sau khi đi theo Trần Bình, được anh đặt cho cái tên Trần Nãi Hoàng.
Tuy rằng mọi người đều cảm thấy cái tên này có chút đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1694035/chuong-2644.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.