Có thể không đánh nhau, thì tốt nhất là dĩ hòa vi quý.
Chủ yếu là Diệp Phàm không muốn phá hỏng biệt thự.
Đây chính là nơi sinh sống của bọn họ, nếu tìm người tới trang trí, vậy chẳng phải là rất phiền phức hay sao? Thằn lằn giãy dụa vài cái, rồi từ từ biến trở lại hình người.
Nhìn thấy gương mặt đáng khinh này, Diệp Phàm chỉ cảm thấy rất lạ lẫm.
Anh ta chắc chắn mình hoàn toàn không biết người này.
“Nói chuyện chút đi, sao cậu lại tiến vào đây?" Diệp Phàm hỏi một cách nghiêm túc.
Thằn lằn biến thành hình người, cũng không chịu lép vế trước Diệp Phàm.
Tuy hiện tại anh ta ít nhiều gì cũng có chút chấn động, nhưng nghĩ đến năng lực mạnh mẽ và sức chiến đấu gần như là vô địch của mình, thì người đàn ông này lại vô cùng vui sướng.
“Anh nhớ cho kỹ vào, tên của ông đây là Lưu Dương Dương, từ nay về sau tôi chính là đệ nhất từ xưa đến nay đó!”
Lưu Dương Dương nói với một nụ cười mỉm, hoàn toàn không coi Diệp Phàm ra gì.
Đối với anh ta mà nói, Diệp Phàm chẳng qua chỉ là một ván cầu trong số mệnh của mình mà thôi.
Sau khi anh ta nắm chắc được tình hình cơ thể của mình một cách thành thạo, cũng biết rõ thực lực của mình đã trở nên mạnh mẽ bao nhiêu.
Nếu chiến đấu với loại người trước mặt này, quả thực chỉ là chuyện dễ như trờ bàn tay.
Chưa qua bao lâu, Dương Quế Lan bị ném vào trong bụi cỏ được người phát hiện, bọn họ cũng không hề do dự,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1694019/chuong-2628.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.