“Tôi có một đệ tử bây giờ đang ở thành Thiên Lăng, các người có thể đi theo Hám Thừa Phong, đi đến thành trì của ông ấy, thuận tiện tìm đệ tử của tôi, giao vật này cho thằng bé, tìm thằng bé đề nương tựa”
“Chờ sau khi chúng tôi từ nơi đó trở về, đương nhiên cũng sẽ đến thành Thiên Lăng."
Thành Nhật Nguyệt quả thật quá nhỏ, cũng không có gì tốt, quan trọng hơn là gần như thế lực ð nơi này đã bị hủy diệt rồi.
Hiện tại Hối Bảo Lâu đã hoàn toàn không có động tĩnh gì, hơn nữa bên phía thành chủ cũng đã sớm bồi dưỡng ra thế lực của mình, âm thầm làm suy yếu thực lực của nhà họ Lâm.
Tin tưởng không lâu sau, là ông ta có thể bỏ trọn toàn bộ tòa thành trì này vào trong túi.
Theo như Trần Bình thấy thì đây chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.
Đối với thực lực của người này, anh tương đối chờ mong, nếu như đối phương đã khát vọng mạnh lên, vậy ông ta nhất định có năng lực của mình.
Mọi người nghe thấy những lời này thì hai mắt đều tỏa sáng.
Thạch Thiệu Thần không nghĩ đến Trần Bình thế mà đồng ý giúp anh ta tìm nơi nương tựa.
Theo như anh ta thấy thì Trần Bình là một sự tồn tại vô cùng thần bí, đối phương đồng ý thu nhận và giúp đỡ mình, đây chính là một lựa chọn rất tốt.
Lúc này đây người vui vẻ nhất vẫn là Hám Thừa Phong.
Trên mặt ông ta mang theo nụ cười xán lạn, không nghĩ đến Trần Bình thế mà lại lựa chọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1694006/chuong-2615.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.