“Vị lão đại này, hay là chúng ta ngồi xuống tâm sự một lát, tôi có một tin tức mang tính chất bùng nổ muốn nói cho anh biết!”
Nữ lừa đảo kia thử lừa gạt Trần Bình, chính là vì để thuận lợi thoát thân.
Đám lừa đảo khác nhìn thấy cảnh này cũng có chút luông cuống.
Làm ổn chuyện này thì có thể lừa gạt tiền của hai bên.
Một chuyện tốt như thế, thế mà lại để cho nữ lừa đảo kia chiếm được thời cơ, thật đúng là có chút tức giận.
Bọn họ đã nhận được tiên của Cổ Tiêu Thị, trước đó chuyện gây sự, bọn họ cũng đã hoàn thành.
Hiện tại lại một lần nữa có thể thu được tiền từ chỗ Trần Bình, công khai hết tất cả mọi chuyện.
Có người dám làm như thế, mà có người lại vô cùng tuân thủ theo đạo đức nghề nghiệp, không nói ra chân tướng.
Chẳng mấy chốc cô gái lừa đảo kia sẽ chuyển nhà, rời khỏi thành Nhật Nguyệt này, cho nên đương nhiên sẽ không bận tâm đến mấy chuyện khác, nói chính là nói.
Nghe thấy đối phương nói như thế, Trần Bình lộ ra nụ cười xán lạn.
“Có gì hay để nói chứ? Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, chính các người đã làm chuyện gì, chẳng lẽ trong lòng các người còn chưa rõ ư?”
Trong ngày thường Trần Bình rất thích nghiên cứu quyển sách luyện đan kia, thường xuyên suy nghĩ đến mấy loại đan dược linh tỉnh.
Vừa hay trong khoảng thời gian này anh đã luyện chế ra một viên đan dược có thể khiến cho người ta phải nói thật.
Trái lại lúc này viên đan dược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1693978/chuong-2587.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.