Cũng chỉ có lão đại nhà bọn họ mới có được thực lực như thế, dễ dàng như trở bàn tay là có thể lấy toàn bộ số tiền mà bọn họ kiếm được nắm trong tay mình.
Mãi cho đến sau cùng, rất nhiều người đều dùng số nguyên thạch rải rác hợp lại mà thành.
Có thể nhìn ra được, bởi vì muốn mua những thứ này mà bọn họ đúng là dốc hết toàn lực.
Chẳng qua sau khi có người mua được đồ thì sẽ có những người khác tranh thủ cơ hội dùng giá cao đề mang bán đi.
Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội, đạo lý này bọn họ cũng rất rõ ràng.
Sau khi lấy được một món bảo bối như thế, bọn họ chắc chắn phải nhanh chóng xử lý.
Nặc Nhất đương nhiên nhìn thấy tất cả, chẳng qua cô ta cũng không hề để ý, đối phương có thể cướp thì đó chính là bản lĩnh của bon ho.
đến mức nên xử lý như thế nào thì lại càng không liên quan đến công việc của cô ta.
Nhìn thấy quầy hàng trống không, trong lòng Nặc Nhất cảm thấy rất thỏa mãn.
“Đồ của chúng tôi đã được bán hết, ngày mai mọi người lại đến xem”
Dưới sự xua đuổi của Nặc Nhất, đám người kia cũng liên tục rời đi.
Nhị Cấu thì giống như một tia chớp, nhanh chóng quay về Hối Bảo Lâu.
Nhìn thấy Cổ Tiêu Thi, anh ta cần thận từng li từng tí để những thứ vũ khí mà mình mua được lên bàn, thậm chí còn lau qua lau lại mặt bàn mấy lần.
Cổ Tiêu Thi vốn đang chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1693973/chuong-2582.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.