*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy những dan dược này không có mùi thuốc, nhưng đối với Nặc Nhất, bọn họ lại có một loại tin tưởng không nói rõ được.
Bọn họ luôn cảm thấy viên đan dược mà Nặc Nhất bán nhất định sẽ là hàng đỉnh cấp.
“Viên đan dược kia nếu ở Hối Bảo Lâu sẽ được bán với giá bao nhiêu thế?”
Nặc Nhất có chút hiếu kỳ hướng về phía mọi người lên tiếng.
Nghe thấy Nặc Nhất nói như vậy, tất cả mọi người đều vội vã muốn lên tiếng.
“Một viên đan dược có chất lượng hơi tốt một chút thì cần ba trăm khối nguyên thạch, nếu như muốn mua thứ tốt thì sẽ mắc hơn."
“Hơn nữa mấy viên đan dược tốt có giá mấy trăm nguyên thạch kia cũng không sánh nổi viên đan dược trên tay của cô đâu.”
“Viên đan dược trên tay cô, ít nhất cũng phải tốn hơn nghìn mai nguyên thạch? Không không không, đó hoàn toàn là thứ tiến vào buổi đấu giá" Nghe thấy mọi người nói như thế, Nặc Nhất cũng không kìm lòng được khẽ gật đầu, xem ra đám đan dược phế phẩm này vẫn vô cùng đáng tiền.
Trần Bình đứng ở bên cạnh yên lặng lắng nghe những lời này, trên mặt anh mang theo vẻ lạnh nhạt.
Nói thật lòng, anh đã từng nghĩ qua đan dược của mình bán ra sẽ rất hot, nhưng dựa theo cách nói của bọn họ, vậy cũng quá khoa trương rồi.
Chẳng lẽ ở trong thế giới này, đan dược lại lạc hậu như thế? Trần Bình yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1693971/chuong-2580.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.