*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ đắc chí của thằng cha Ngô Hưng Khôn này, bọn họ lại càng cảm thấy giận không có chỗ phát tiết.
Mọi người cũng không biết sao trên thế giới này lại có một thằng cha khiến cho người ta cảm thấy chán ghét như thế.
“Các anh em, hôm nay chúng ta nhất định phải đánh chết thằng cha này”
“Dáng dấp xấu như thế còn dám ra đây mất mặt xấu hồ, thật đúng là không biết ngại!”
“Tôi thấy người đàn ông này còn già hơn cả Dương Quế Lan ð bên trong kia, hôm nay thế mà chúng ta cũng làm ra loại chuyện đánh ông già này”
“Không phải chỉ là đánh một ông già thôi à, có gì đặc biệt hơn người đâu, đánh thì đánh thôi."
“Dù sao cũng không biết rốt cuộc thằng cha này là ai, anh ta chính là lúc trường lão chúng ta đi tản bộ, tiện tay bắt đến thôi”
Mọi người anh một câu tôi một câu, mỗi người đều không có ý muốn dừng lại.
Nghe thấy được đám người này còn không biết được thân phận của mình, trong nháy mắt Ngô Hưng Khôn đã hiểu.
Chẳng trách đám người này lại có thể càn rỡ như vậy, xem ra là bởi vì không biết rõ thân phận của anh ta có bao nhiêu tôn quý.
“Các người thế mà ngay cả thân phận của tôi cũng không biết!”
Ngô Hưng Khôn có chút tức giận giãy dụa, không ngừng gào thét.
Trái lại câu nói này của anh ta thành công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1693931/chuong-2540.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.