*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Anh yêu à, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, em thật sự không đi nổi nữa rồi.”
Cô gái này tất nhiên biết Phó Nhị Đại là một người tu hành nên lời nói đều mang ý nịnh nọt, không dám làm mất lòng anh ta.
Phó Nhị Đại có chút không vui mà liếc nhìn cô gái.
Anh ta không ngờ đối phương là một cái đồ vô dụng như vậy.
Anh ta càng không ngờ rằng bản thân đã đi một vòng mà không hề tìm được kho báu bí mật kia.
Trước khi đến đây, anh ta có nghe nói về một câu chuyện thần bí.
Nghe đồn có một kho báu bí mật ở đảo Tây Hải, người có được kho báu này có thể bay lên trời, đi xuống đất, không gì không làm được, thậm chí còn có thể đi đến thế giới thần tiên.
Vì không có nhiều người biết chuyện này nên Phó Nhị Đại muốn nhân cơ hội này mà đến đảo Tây Hải để điều tra một chút trước khi câu chuyện được lan truyền khắp nơi.
Anh ta nghĩ rằng dựa vào khả năng của bản thân thì có thể ngay lập tức tìm được kho báu.
Dù sao thì, người tu hành mà muốn thì họ sẽ rất dễ dàng tìm ra kho báu.
Nhưng tìm kiếm hết lần này đến lần khác vẫn không tìm thấy được cái gì khiến cho Phó Nhị Đại cảm thấy thất vọng.
Sống đến bây giờ, anh ta chưa bao giờ cảm khó chịu như vậy.
Nghĩ đến đây, Phó Nhị Đại cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1693890/chuong-2499.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.