*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thế nhưng..."
Nặc Nhất còn muốn nói gì đó, lại bị Sư Chấn Thiên cắt đứt.
“Không phải chỉ là thảo dược có giá trị cao sao? Thì tính là cái gì chứ? Chỗ lợi hại của lão đại nhà tôi, cũng không phải là thứ mà một cô nàng như cô có thể tưởng tượng được đâu!”
Sư Chấn Thiên cũng nhìn ra được rõ ràng, Gia Cát Thanh Phong và Trần Môn Anh mới là người một nhà.
Người phụ nữ tên là Nặc Nhất này chỉ là người đi đường chen vào giữa đường mà thôi.
Nhìn thấy đám người này khinh thường với thảo dược quý giá như thế, Nặc Nhất hoàn toàn ngây người.
Nhưng cho dù như thế nào mình không thể biểu hiện giống như người chưa thấy qua việc đời được.
Cuối cùng Nặc Nhất vẫn lựa chọn giữ vững yên tĩnh chờ đợi bọn họ tiếp tục hành động.
“Lão đại, nếu không anh buộc dây thừng này lên trên người tôi, tôi vào bên trong nhìn một cái đi.
Sao tôi cứ luôn có cảm giác chẳng mấy chốc thứ này sẽ biến mất vậy?”
Sư Chấn Thiên xung phong nhận việc muốn đi giải quyết vấn đề, anh ta biết chắc chắn phía dưới này sẽ có rất nhiều nguy hiểm, vẫn để mình hành động thì tốt hơn.
Nghe anh ta nói như thế, Trần Bình khoát tay.
Trên mặt anh lộ ra nụ cười bình tĩnh.
“Được rồi, rhột chút chuyện nhỏ như vậy không cần thiết phải lãng phí nhiều sức thế, mấy người cứ ð bên trên chờ đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1693742/chuong-2351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.